Lúc  trong lớp còn  bạn học trêu chọc, nếu  thể  trộn    rửa chén thì tiện thể ăn một  cũng đáng.
 
Khi đó Chu Phù  bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, cô sẽ  một bữa ăn yên bình ở địa điểm  giới thiệu trong sách giáo khoa, và  đối diện cô là  xuất hiện  giấy chứng nhận kết hôn, là  đàn ông mà cô một lòng nghĩ đến trong tám năm.
 
Cái   chút may mắn quá .
 
May mắn đến nỗi  cô nhịn   mà lòng nảy sinh chút hoảng loạn và bất an.
 
Cô  thể tìm  lý do tại  Trần Kỵ  kết hôn với .
 
Cô cụp mắt liếc  cái bát  mặt   Trần Kỵ gắp một núi thức ăn  nữa, l.i.ế.m liếm môi, cuối cùng bắt đầu do dự mà mở miệng hỏi: “Trần Kỵ, … Rốt cuộc vì    kết hôn với em?”
 
Người đàn ông ngừng động tác gắp thức ăn cho cô,  đó nhàn rỗi nhướng mí mắt, cứ im lặng  cô như ,  lên tiếng.
 
Chu Phù   đến mức  chút chột .
 
Chuyện  chắc chắn   lý do, chỉ là đánh c.h.ế.t cô cũng nghĩ   kết hôn với cô, rốt cuộc  lợi ích gì cho .
 
Suy nghĩ một chút, cô cẩn thận mở miệng  với : “Có lẽ… Anh  yêu cầu em  gì ? Em  thể chịu khổ .”
 
Nhìn kiểu gì cũng là cô chiếm hời, để cô chịu khổ một chút cũng là hợp tình hợp lý.
 
Cuối cùng thì Trần Kỵ cũng lười biếng ngước mắt lên, tầm mắt hờ hững đảo qua cô, một lúc  mới khẽ  một tiếng: “Em  thể chịu khổ cái rắm .”
 
Chu Phù: “…”
 
Được lắm, cô cảm thấy  ăn  một chút khổ sở của  .
 
Một giây , cuối cùng  đàn ông  khàn giọng mở miệng: “  cần em chịu khổ,  chỉ cần em  bà xã của  thôi.”
 
Nhịp tim đập  chịu thua kém của Chu Phù  khống chế  mà lỡ một nhịp, vẻ mặt  chút ngơ ngác.
 
Sau đó, cô  nhớ rõ bản    ăn hết đồ ăn trong bát bằng cách nào.
 
Chỉ nhớ rõ trong đầu  ngừng lặp  câu   của Trần Kỵ, khiến tim cô nhịn   mà đập nhanh hơn.
 
Cô thậm chí  dám tự  coi câu  bất thình lình  như lời tâm tình, chỉ là mỗi khi nghĩ tới những lời , trong đầu cô dường như  một loạt pháo hoa nhỏ rực rỡ bắt đầu nổ tung.
 
Những gì Hứa Tư Điềm  quả nhiên  sai, nguyện vọng  ước  lễ b.ắ.n pháo hoa  đêm giao thừa ở đảo Kim Đường thật sự  linh nghiệm.
 
Tám năm ,  trai xuất hiện trong ước  của cô, tám năm , cuối cùng cũng trở thành chồng hợp pháp của cô.
 
Bất kể là bởi vì nguyên nhân gì, nguyện vọng của cô đều  thực hiện .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-122.html.]
Sau khi kết thúc bữa cơm, cũng mới hơn ba giờ chiều.
 
Tối hôm qua Chu Phù lo lắng đến mức cả đêm  chợp mắt, lúc  ăn cơm xong liền bắt đầu mệt rã rời.
 
Nhìn thời gian, vốn dĩ là cô cần    công ty tiếp tục  việc.
 
 lãnh đạo Trần Kỵ  thoáng cho cô  cửa , lập tức xin nghỉ phép  cô.
 
Sau khi rời khỏi nhà hàng, chỉ hơn năm phút  xe  dừng   sân biệt thự.
 
Vừa  xe của   chạy về hướng cũ mà chạy về hướng nhà hàng, Chu Phù liền cảm thấy  gì đó  đúng lắm.
 
Giờ phút  cô   đưa xuống xe,  căn biệt thự  mắt, cả  đều ngơ ngác.
 
Sau đó   thản nhiên : “Mệt thì  ngủ một lát, buổi tối  về chung cư.”
 
Chu Phù ngơ ngác  theo   biệt thự, thuận miệng hỏi: “Nơi  là…?”
 
“Xây nó  mấy năm , nhưng  hiếm khi sống ở đây.”
 
Ý tứ của lời   rõ ràng, biệt thự  là của .
 
Chu Phù   đưa thẳng đến phòng ngủ chính ở tầng một,  thể thấy rằng mặc dù   lau dọn nó quanh năm, nhưng  lẽ   ở đó thường xuyên.
 
Toàn bộ ngôi nhà  hề   thở của ai, nhưng   chỗ nào là  xa hoa, thậm chí xa hoa gấp trăm ngàn  nhà nghỉ dưỡng mà Phó Kỳ Hữu bỏ tiền  mua .
 
Thật  thì phong cách  ít nhiều  chút  hợp với tính tình phóng khoáng và ngỗ ngược của Trần Kỵ.
 
Dựa  sự hiểu  của Chu Phù đối với , hẳn là   thích phong cách .
 
Không  vì , cô đột nhiên cảm thấy chuyến  , Trần Kỵ đưa cô tới đây,   đơn giản là bảo cô  ngủ bù như .
 
Cô đột nhiên nhớ tới mấy năm , lúc cô kêu  đừng tới tìm  nữa, tàn nhẫn  với  những lời trái lương tâm .
 
—— “Sau   sẽ học ở Đại học Bắc Lâm.”
 
—— “So với Kim Đường,  vẫn  sống cuộc sống như  .”
 
Cô nhớ lúc đó    để bụng mà lạnh lùng : “Không  chỉ là Đại học Bắc Lâm thôi , giống như  ai thi đậu .”
 
Vì    trở thành một thần thoại trong ngành kiến trúc Bắc Lâm    truyền miệng trong mấy năm qua.
 
Anh còn : “Cuộc sống như   khó khăn ?”
 
Không khó,  sợ    hứng thú, nhưng nếu cô , cũng   là   cho , thậm chí còn  thể cho thứ  hơn.