Anh Luôn Ở Đây - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-02-13 12:23:01
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Phù kinh nghiệm yêu đương, chứ đừng tới chuyện kết hôn.

 

Đôi vợ chồng bình thường đều bắt đầu từ tư cách là yêu, đó cứ mà trở thành vợ chồng.

 

cô với Trần Kỵ bỏ qua nhiều bước ở đoạn đầu, trực tiếp tới thẳng đích.

 

Mối quan hệ vơ chồng bình thường như bọn họ thì nên ở chung như thế nào đây?

 

Chu Phù nghĩ mãi mà .

 

Cô thậm chí cũng Trần Kỵ kết hôn với , càng thể áp dụng một cách rập khuôn sự tương tác giữa các cặp vợ chồng bình thường hai họ.

 

Chu Phù suy nghĩ một hồi, nhưng thể hiểu .

 

Mãi cho đến lúc thang máy lên đến cửa nhà, “Đinh” một tiếng cửa mở , cô mới đột nhiên bắt đầu căng thẳng.

 

Làm thế nào mà buổi sáng khi ngoài thì căn nhà vẫn gọi là “ký túc xá nhân viên”, chẳng qua hai cũng chỉ là bạn cùng nhà thuê chung bình thường.

 

khi trở về, ký túc xá nhân viên biến thành phòng tân hôn, mà bọn họ thì trở thành vợ chồng mới cưới.

 

Đêm nay sẽ là đêm đầu tiên họ ở bên khi kết hôn.

 

Lúc chạng vạng, Trần Kỵ còn tính tới việc ngủ nên cô liền thoải mái dễ chịu ngủ trong mấy tiếng đồng hồ.

 

buổi tối thể nào ý định ngủ.

 

Thần tiên cũng đến mức .

 

Cô gái nhỏ bên cạnh đàn ông, im lặng đợi mở cửa.

 

Nhịp tim tăng nhanh thể kiểm soát .

 

Cả cũng bắt đầu căng thẳng, càng trong nhà, cảm giác căng thẳng thể kiểm soát càng trở nên mãnh liệt hơn.

 

Tiếng mở cửa vang lên, Cô Lỗ vẫn như thường ngày, theo tiếng mở cửa chạy tới bên Chu Phù ngoe nguẩy.

 

Lúc Chu Phù mất tập trung mà vuốt ve nó, động tác vô cùng cứng đờ và mất tự nhiên.

 

Trần Kỵ từ cao xuống bình tĩnh một lát, chỉ thản nhiên : “Đi tắm ngủ.”

 

Tắm.

 

Ngủ.

 

Hai từ nếu ở lúc bình thường thì cũng chỉ là từ bình thường, nhưng giờ phút lọt tai Chu Phù, dường như nóng bỏng.

 

“Ừ…” Cô l.i.ế.m liếm môi, ngoan ngoãn trở về phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-124.html.]

 

Lúc tắm xong, bộ quá trình Chu Phù đều mất tập trung.

 

Mấy suy nghĩ trong đầu cứ rối hết cả lên, động tác hai tay mất kiểm soát mà cứ rửa rửa nhiều .

 

Chờ đến lúc phản ứng thì làn da trắng nõn của cô đỏ lên

 

để ý mà liếc trong gương. Một lát , vẻ mặt dần dần bình tĩnh, như thể đột nhiên trở hiện thực.

 

Nhất thời suy nghĩ lung tung nữa.

 

Tắm xong , cô lấy một bộ đồ ngủ dài tay sạch sẽ ở trong vali nữa, giống như thường ngày mặc, từ xuống đều bọc kín mít.

 

Ngồi yên trong phòng một lát, ngoài cửa truyền đến tiếng Cô Lỗ nhảy cẫng lên mở tay nắm cửa.

 

Chu Phù tiếng động nên ngoài, tiện tay bế nó từ đất lên.

 

Rồi đó đến phòng khách theo bản năng.

 

Đi ngang qua phòng ngủ của Trần Kỵ, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng chiếu bức tường trắng và thảm trải sàn ở hành lang ngoài cửa, Chu Phù bất giác nghiêng đầu .

 

Trần Kỵ đóng cửa, trong thời gian , Chu Phù hiếm khi thấy đóng cửa phòng, giống như lo lắng về chuyện riêng tư theo dõi, vĩnh viễn chút do dự mà mở .

 

Chẳng qua cô cũng bao giờ từng bước , vẫn luôn duy trì cách như bình thường.

 

Anh dường như cũng mới tắm rửa xong, quấn áo choàng tắm, mái tóc đen còn ướt, điện thoại tùy ý ném ở bàn, màn hình sáng lên, âm thanh phát bên ngoài.

 

Chu Phù vốn định quấy rầy, lúc đang định bước nhanh đến phòng khách, cô đột nhiên cảm thấy giọng truyền đến từ điện thoại của Trần Kỵ trong phòng chút quen tai.

 

Thấy Chu Phù một lúc lâu vẫn phản ứng với , Cô Lỗ cố gắng kêu meo meo vài tiếng.

 

Người đàn ông đưa lưng về phía cửa đang chuyện điện thoại thấy tiếng động, lười biếng nghiêng , đối diện với vẻ mặt hổ của Chu Phù đang ngoài cửa.

 

Lo lắng hiểu lầm lén, Chu Phù mím môi, cũng mà ở cũng xong.

 

Một giây , nhướng mày, ngoắc tay với cô, ý bảo cô .

 

Cô gái nhỏ khó hiểu chớp mắt, nhưng đôi chân ngoan ngoãn theo ý , chậm rãi bước phòng, bước nhanh đến bên cạnh .

 

Chu Phù đánh giá bốn phía xung quanh phòng ngủ theo bản năng, căn phòng mặc dù lớn, nhưng so với phòng của cô thì nó trông giống như một phòng khách hơn.

 

Trần Kỵ hất cằm về phía điện thoại, thản nhiên : “Nói chào ?”

 

“Hả?” Chu Phù theo ánh mắt của về phía điện thoại đang để bàn, thì thấy màn hình là nhiều năm gặp, là bà nội Tô Tú Thanh mà cô nhớ nhung khá lâu.

 

Chu Phù kinh ngạc đầu Trần Kỵ, ngay đó cầm lấy điện thoại ở bàn lên, nắm trong lòng bàn tay, giọng lập tức chút nghẹn ngào, giọng điệu chuyện cũng tự giác mang theo chút ý tứ nũng nịu: “Bà nội Tô…”

 

“Ôi chao, là Chúc Chúc .” Tám năm gặp, mặt bà lão rõ ràng thêm ít dấu vết năm tháng, tóc cũng bạc , nhưng giọng vẫn là giọng gần gũi dịu dàng mà cô quen thuộc nhất, cho dù một thời gian dài gặp , bà vẫn nhận cô đầu tiên, Tô Tú Thanh đau lòng : “Sao con vẫn mập lên thế, vẫn gầy như .”

Loading...