Trần Kỵ khẽ nhướng đuôi lông mày, uể oải mà nhấc mí mắt, khóe môi mang theo độ cong như như , hờ hững gọi cô: “Chu Phù.”
“Hả?” Cô gái nhỏ mới tìm một tư thế thoải mái sô pha, cố gắng dậy, về phía , “Sao ?”
Người đàn ông tiện tay cầm một tấm chăn lập tức ném thẳng về phía cô, nghiêng lệch, lúc che kín cô nhóc Chu Phù: “Em bao nhiêu tuổi ?”
“Hả?” Anh bất chợt hỏi câu như , khiến Chu Phù chút ngốc .
“Lúc nhỏ còn đá cửa phòng ông đây, trưởng thành thì cứ đòi ngủ chung nửa bước cũng rời.” Đầu lưỡi đàn ông lưu manh đẩy đẩy hai bên gò má: “Em hổ thế?”
“Tuổi lớn, suy nghĩ còn thiết thực.” Trần Kỵ thản nhiên bổ sung một câu.
Lông mi Chu Phù khẽ rũ xuống.
Dù là cách đầu tiên những lời trôi qua nhiều năm, nhưng vẫn quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn, thậm chí theo phản xạ điều kiện, cô lập tức đáp một câu: “Lớn từng đấy tuổi , mà còn ngây thơ.”
Nói xong cô liền hối hận.
Một lúc lâu , Trần Kỵ như chọc , nửa dậy, ánh mắt thẳng cô: “ khuyên em nhất vẫn nên ngoan ngoãn một chút, dù thì…”
Giọng của đàn ông chậm rãi kéo dài, hất cằm về phía hai cuốn sổ đỏ yên tĩnh bàn : “Hiện tại ông đây chính là pháp luật bảo vệ.”
Chu Phù: “?”
Chu Phù nhất thời hiểu, chờ đến lúc phản ứng thì chỉ cảm thấy từ vành tai đến cổ đều nóng đến mức cách nào để gặp .
Cô mím môi, hổ lên khỏi sô pha, động tác vội vàng mang dép lê, giả vờ bình tĩnh cầm lấy ly nước bàn, hoảng hốt mà chui trong nhà bếp.
Mãi cho đến cuối cùng cũng phát hiện cái ly mà lấy là ly của Trần Kỵ.
Lúc , Trần Kỵ dậy sô pha, chẳng qua là ý định về phòng như cũ.
Đôi chân dài uể oải gác lên bàn , giống như phát hiện cô đang tấm bình phong ở cách đó xa, cúi đầu, ngón tay cái ấn xuống màn hình điện thoại, chắc là đang gửi tin nhắn thoại cho ai đó
Giọng điệu vẫn lạnh lùng ngạo mạn mang theo chút chảnh chỉ mỗi : “Không đánh, đừng rủ ông.”
Nghe qua vẻ như giọng ở đầu dây bên là Lục Minh Bạc.
“Đánh cái rắm, đánh với Thái Bức, còn bằng đánh đơn.” Sự kiêu ngạo của đàn ông gần như toát từ tận xương tủy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-126.html.]
Lục Minh Bạc nhanh chóng gửi một tin nhắn thoại dài khác, Trần Kỵ thèm để ý mà ném điện thoại sang một bên, tiện tay ấn mở, đó cúi lấy nửa ly nước trắng mà Chu Phù để khi uống xong, uống cạn hết hai ngụm.
Thanh âm của Lục Minh Bạc quanh quẩn ở trong phòng khách: “Không chứ A Kỵ, em nhớ rõ mấy ngày hôm thấy chiến game với Thái Bức cả đêm ? Cái thành tích chiến đấu em thật cay cả mắt, thắng nhiều hơn em, thể cùng tên đó chơi liên tiếp vài trận, tại thể chơi với em?”
Chu Phù: “…”
Cô lặng lẽ nhớ buổi tối hôm đó với chơi game, thao tác hề trình độ đáng , khó để nhầm chỗ.
Cô còn đang suy nghĩ lung tung, Trần Kỵ ở đằng thờ ơ mở miệng cho cô một cái búa thật: “Chơi game với vợ và chơi với thể giống ?”
Chu Phù: “…?”
Từ “Vợ” của , chắc là cô …
Chu Phù nhịn cong môi , tuy rằng là ăn dưa đầu , nhưng kiểu xưng hô xa lạ dường như cho tâm tình sung sướng.
Một lát , Trần Kỵ bên tiếng động gì.
Cô bưng ly nước chậm rãi từ bình phong , chuẩn trở về phòng ngủ.
Tuy rằng lúc tinh thần cô còn tỉnh táo, lẽ xuống cũng ngủ .
Lúc ngang qua bên cạnh sô pha, Trần Kỵ đột nhiên đầu , ngước mắt cô, môi mỏng khẽ mở: “Chơi game ? Làm ván .”
Bước chân Chu Phù chợt dừng , giờ phút cô còn nhớ rõ lúc nãy mới hổ, nên cô chỉ đơn giản dè đặt mà lắc đầu, khẽ : “Không chơi, về phòng ngủ.”
Người đàn ông khẽ nhếch khóe môi , thấp giọng : “Lừa ai , lọ thuốc của em sớm ném , ban ngày ngủ nhiều như , bây giờ còn thể ngủ ?”
Không thể , sự hiểu của Trần Kỵ đối với cô đôi khi thậm chí còn đạt đến mức quá thấu đáo.
Chu Phù dứt khoát giả bộ nữa, xoay vài bước trở ghế sô pha mặt, xếp bằng xuống bên cạnh , lấy điện thoại ấn mở giao diện game.
Vừa mới đăng nhập , ở giữa màn hình liền xuất hiện một hộp quà.
Chu Phù tùy ý ấn mở , là trang phục váy cưới đính hoa.
Cô ấn tượng với bộ trang phục , cô còn nhớ lúc khi bộ trang phục mới mắt, nó hot mạng.
Thiết kế hoa lệ tinh xảo khiến thèm nhỏ dãi, giá cả đắt đỏ thể với tới .
Lúc , cả ngày Lăng Lộ Vũ cứ đăng bức ảnh bộ váy cưới đính hoa trong nhóm, la hét khen nhưng nỡ mua, Thân Thành Dương thấy mua cho cô nàng, còn cô nàng từ chối nghiêm túc.