Nói loại phá của như , , tuyệt đối thể trúng bẫy .
Chẳng qua tuy ngoài miệng như , nhưng mà món đồ dù khổ sở cách mấy vẫn Lăng Lộ Vũ gào thét hơn nửa tháng.
Sau đó thời hạn bán hàng cuối cùng cũng trôi qua, khó khăn lắm cô mới chuyển biến .
ID của tặng đánh dấu ở cùng của giao diện hộp quà, Chu Phù thoáng qua là tặng là Trần Kỵ.
Cô nhất thời nhận, tìm giá cả cửa hàng theo bản năng.
Không xem thì sẽ , mà xem thì dọa cô giật cả lên.
Thân Thành Dương là con nhà giàu, từ đến nay mỗi ngày đều tiêu tiền như nước, Lăng Lộ Vũ cũng thế nào , thể khiến cô nàng mở miệng mắng phá của, tất nhiên giá trị nhỏ, Chu Phù nó đắt, nhưng nghĩ tới thể đắt đến như .
giả thuyết một bộ váy, thấy nhưng chạm , mà tới năm con chín, cũng là đơn vị tiền trong game.
Thời gian phát hành hạn là ngày lễ tình nhân tháng hai, chạy hút m.á.u của những cặp vợ chồng giàu một cách thỏa đáng.
Đây là gần một trăm nghìn nhân dân tệ, cô mập lên hai mươi cân mới thể kiếm nhiêu đó, một bộ váy như , dù xinh đến cô cũng khỏi đau lòng.
Chu Phù lên tiếng mà tắt giao diện hộp quà , nhấn nhận nó.
Rất nhanh, bên tai truyền đến giọng thản nhiên của tên phá của bên cạnh: “Nhận .”
“Lúc nó tung tháng hai mua nó, tiền sớm trả, nếu em nhận, nó cũng sẽ trong kho đồ của thôi.”
Chu Phù: “…”
Cô suy nghĩ hỏi: “Cái thể trả ?”
Trần Kỵ để ý mà lắc đầu: “Không thể.”
Chu Phù hít sâu một , nhịn nên lẩm bẩm một câu: “Phá của…”
Đuôi lông mày đàn ông nhướng lên, vẻ mặt dường như còn vui vẻ: “Sao nữa, quản chuyện ?”
“…”
Đoạn đối thoại còn ái , Chu Phù tự nhiên đành lấy cớ để giải thích cho một câu: “Em, em chủ yếu cảm thấy là bộ trang phục quá gây chú ý, ăn mặc như thì vài phút sẽ tìm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-127.html.]
Trần Kỵ nhịn đành khẽ một tiếng: “Em cảm thấy nếu em mặc bộ đồ thì thể trốn khá ?”
Chu Phù: “…”
Sao tự nhiên bắt đầu xúc phạm .
“Thật sự trả ?” Chu Phù từ bỏ ý định mà hỏi .
“Không trả , đừng nghĩ nữa.” Trần Kỵ thản nhiên trả lời, đó ngước mắt liếc cô, thái độ hiếm khi nghiêm túc , “Hôm nay vội vàng nhận giấy chứng nhận kết hôn, chúng kịp bàn bạc cũng chuẩn gì cả. Sau sẽ sắp xếp thỏa, những gì nên sẽ bổ sung, nhưng em cần cho chút thời gian, tùy tiện qua loa cho xong.”
Những việc đều việc nhỏ nên tận đáy lòng Trần Kỵ coi trọng.
Kể cả đăng ký kết hôn, nếu buổi xem mắt vô lý tột cùng của cô cho tức giận thì cũng sẽ tùy tiện lừa dối đưa cô chung sổ hộ khẩu như .
Về phần hôn lễ, vẫn cảm thấy ít nhất ở điều kiện cô thật lòng thật thích thì nghi thức đối hai bên mà mới ý nghĩa.
Anh vốn dĩ cho rằng bản đối với cô gì nhưng đó mới phát hiện cơ bản là cách nào xác định trong đầu cô gái nhỏ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Anh sợ bản tự cho là đúng quá nhiều, theo đuổi quá mức, cuối cùng khiến cô phản cảm.
Anh trải qua tám năm đó một nữa, càng cô cô thích cuộc sống mà cho, cô vẫn thích hơn.
Vẻ mặt của Chu Phù sững sờ trong giây lát, đột nhiên nên lời.
Trước khi , cơ bản là cô dám nghĩ tới những thứ khác, chỉ cảm thấy thể giống như bây giờ, từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, buổi tối rủ rê chuyện nhàm chán về cuộc sống hằng ngày, cần sắc mặt khác, cần vì ăn một miếng cơm no mà phát sầu, cần ngày đêm lo lắng đề phòng, cuộc sống như cũng cô thấy mãn nguyện .
Thật lâu , Trần Kỵ nhếch môi , giơ tay véo má cô: “Có thấy ?”
Tim Chu Phù đập thình thịch, tự nhiên mà rời mắt chỗ khác, yếu ớt mà “Ờ” một tiếng.
Ngày hôm Chu Phù đến công ty, liền phát hiện khí dường như thích hợp lắm.
Mọi túm năm tụm ba, mặt mỗi đều khó giấu vẻ mập mờ và hâm mộ.
Thấy Chu Phù tới chỗ của , Phương Hân vội vàng lấy hộp quà từ bàn hậu cần và đặt nó mặt Chu Phù.
Chu Phù chút ngẩn : “Đây là…?”
“Sếp kêu hậu cần phân phát cho mấy món quà nhỏ, mặc dù rốt cuộc là nguyên nhân gì nhưng mà nhãn hiệu hộp quà thì chị , quà kỷ niệm tân hôn nhà bọn họ nổi tiếng, một bộ thể đáng giá với mấy tháng tiền lương của chúng đấy, ưu ái nhất là mấy kẻ tiền bên Bắc Lâm.” Phương Hân phân tích.
Tuổi Đơn Đình Đình cũng lớn, là lúc đến chuyện kết hôn, đối với những thứ hiểu gì, mở to hai mắt: “Cho nên, đây là ý gì ạ?”