Từ phòng  việc của Trần Kỵ  ,  bàn dài  mấy  đang  chằm chằm cô.
 
Chu Phù vốn  chút chột ,    càng  nhịn  mà căng thẳng.
 
“Sao ?” Trong lòng cô sợ hãi, giọng điệu yếu ớt hỏi.
 
Đơn Đình Đình chớp mắt, vẻ mặt hóng hớt hỏi: “Sếp bảo cô  sửa bản vẽ ?”
 
Chu Phù nhất thời sửng sốt, nhưng đại khái là ở với Trần Kỵ lâu,  đủ loại vấn đề kì lạ của  rèn luyện  tố chất tâm lý tương đối  định, lúc  ngược  phản ứng  nhanh, cô gật đầu, thuận tiện đáp một câu: “Ừ.”
 
“Dạy bảo cô ?” Lý Thuận hỏi tiếp.
 
Chu Phù   nên trả lời thế nào thì , cô suy nghĩ một chút, để tránh phiền toái  cần thiết, vẫn để Trần Kỵ chịu trách nhiệm: “Dạy bảo .”
 
Lý Thuận chậc một tiếng: “Không hổ là sếp, tính tình vẫn nóng nảy như .”
 
Chu Phù thấy tất cả     phản ứng gì khác thường, hầu hết   lừa, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm đều thả lỏng  ít, gật đầu giống như gà con mổ thóc, còn thuận miệng phụ họa một câu: “Cũng   …”
 
Mặt  đỏ tim  đập.
 
Đơn Đình Đình ôm ly  sữa uống hai ngụm,  nhai trân châu,  lóng ngóng : “ còn tưởng rằng, tân hôn của sếp thì  lẽ tâm tình  tệ, chắc là tính tình kiên nhẫn cũng sẽ  hơn một chút chứ nhỉ? Không ngờ vẫn giống .”
 
Lão Dư    : “Tính tình kiên nhẫn? Các em đúng là  ý nghĩ viễn vông, ở chỗ sếp chúng , cơ bản là   hai thứ .”
 
“Anh  đúng  Tiểu Chu?”
 
Chu Phù chột  liế./m môi , lập tức tỏ vẻ đồng ý: “Anh  đúng.”
 
Lão Dư tiếp tục : “Anh đoán, đời   thể  cho sếp  chuyện , sợ rằng cũng chỉ  bà xã nhà   thôi.”
 
Vẻ mặt Chu Phù nhất thời mất tự nhiên.
 
“Các em   , buổi sáng lúc  hỏi sếp cái nhẫn ,   theo lời   cúi đầu  chằm chằm  tay, thậm chí cũng  thể dùng từ ngữ dịu dàng đáng sợ  để hình dung, các em  xem  dọa  .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-129.html.]
Đơn Đình Đình còn nhỏ tuổi, thuộc về nhóm thí sinh lớn lên  phim thần tượng và tiểu thuyết tẩy não, bắt đầu suy nghĩ ngay lập tức: “Mọi   xem, sếp   cũng là loại  diễn  TV, ở trong phòng  việc nổi giận với chúng  xong, lúc  đầu gọi điện thoại cho vợ, liền bắt đầu dỗ dành một  từng câu cục cưng các kiểu ?”
 
Chu Phù: “…”
 
Lấy hiểu   mắt của cô đối với Trần Kỵ,  lẽ    là loại  …
 
Anh chỉ  động một chút là gọi cô  chút lương tâm , thỉnh thoảng nhắc nhở cô   thử thách ranh giới của pháp luật,  ăn cơm còn   ăn  hết trừ tiền.
 
Cục cưng…
 
Chu Phù cố gắng nhớ  một chút, cô quen  Trần Kỵ tới nay lâu như ,  từng gọi  là gì.
 
Nhiều nhất đó là lạnh như băng  gọi tên  gọi họ là “Chu Phù”, lúc  thỉnh thoảng sẽ cố ý gọi cô là “Bạn cùng bàn mới”, trừ  đó , dường như  còn cách xưng hô nào  mật hơn.
 
Ngay cả  khi quen , phần lớn   đều gọi “Chúc Chúc”, nhưng cô cũng  bao giờ   gọi  như .
 
 nhớ , dường như  cũng giống như .
 
Trước  ở Kim Đường, những  gần gũi đều gọi  là “A Kỵ”, Chu Phù  cách xưng hô , nhưng cũng  từng gọi  như .
 
Ngay từ đầu là cảm thấy xưng hô như  quá mức  mật, lúc  cô mới tới Kim Đường, quan hệ với Trần Kỵ còn lâu mới đạt tới trình độ  thể xưng hô như .
 
Sau đó  thời gian gần trở về Bắc Lâm,  vài  Chu Phù suýt chút nữa nhịn   mà học gọi  như , cuối cùng ngại da mặt mỏng  hổ nên  dám.
 
Bây giờ nghĩ , cũng may lúc   gọi  như .
 
Thật  cho cô mà , xưng hô  mật nhất đối với  chỉ là hai chữ “Trần Kỵ” tầm thường nhất.
 
Như  cho dù quan hệ của hai   còn như , cô cũng  thể lặng lẽ gọi  bằng cái tên  mật nhất của .
 
Mà “A Kỵ” thì  .
 
Vài phút  khi tan ca, Trần Kỵ gửi tin nhắn tới cho Chu Phù,  lát nữa cô cùng  đến bãi đỗ xe.
 
Chu Phù cảm thấy quan hệ đặc biệt giữa hai  chuyển biến  chút đột ngột, trong chốc lát ở trong phòng  việc cũng  tiện  rõ, luôn cảm thấy ảnh hưởng  ,   tự nhiên,  thể giấu  thì cứ giấu , cũng  giống Trần Kỵ  chút kiêng dè gì.