Như lời    qua điện thoại, bà  sắp xếp  thoả  việc nhập học, Chu Phù đến trường  một lúc thì giáo viên chủ nhiệm Liêu Vĩ Phúc  đến đón cô để  thủ tục nhập học.
Sau khi nhận sách giáo khoa và đồng phục học sinh, Liêu Vĩ Phúc  đưa cô  lớp học mới.
Chu Phù  giỏi giao tiếp, tính tình cũng  hướng ngoại lắm, thực  cô khá sợ những trường hợp như .
Theo yêu cầu của chủ nhiệm lớp, khi   bục giảng giới thiệu bản , cô   nhiều ánh mắt  chằm chằm, hai má nóng bừng.
Cô  thật ngắn và giọng  cũng nhỏ.
 dù , chỉ với gương mặt cực kỳ xuất chúng đó, tiếng vỗ tay huýt sáo  ngớt phía  vẫn vang lên hỗn loạn.
“Được ,  , tất cả trật tự, đây là lớp học, cư xư cho phù hợp chút.” Liêu Vĩ Phúc  định lớp một chút,  đó  với Chu Phù, “Lớp tạm thời  còn chỗ trống, em chịu khó một chút nhé. Sau khi kết thúc bài kiểm tra giữa kỳ, chúng  sẽ căn cứ  thứ hạng mà điều chỉnh.”
Chu Phù  về hướng ngón tay của Liêu Vĩ Phúc chỉ, ở hàng cuối cùng của tổ bốn  hai chỗ trống cạnh cửa sổ.
Là góc lớp,  đầu đến môi trường mới lạ nhưng thật  cô  thích vị trí .
Có  nhiều bài kiểm tra trống  bàn cạnh lối , Chu Phù vô thức bước .
Tiếng  sách buổi sáng thưa thớt vang lên trong lớp.
Khi cô   xuống, nữ sinh ở bàn  lập tức    gần cô: “Xin chào, tớ tên là Hứa Tư Điềm.”
“Tớ tên Chu Phù.” Cô nhẹ nhàng trả lời.
“Tớ ,   mới giới thiệu bản .” Hứa Tư Điềm  cô chằm chằm, nhịn   mà cảm thán, “Trông  thật .”
“Cảm ơn,  cũng  .”
Chu Phù cảm thấy  ngại ngùng,  xong, cô tùy tiện đặt tất cả sách giáo khoa  nhận  lên chiếc bàn trống bên cạnh.
Cô còn  kịp rút tay, Hứa Tư Điềm  thận trọng thấp giọng nhắc nhở cô: “Bên cạnh  còn  ,  đừng chiếm chỗ  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-13.html.]
Chu Phù   vội vàng lấy  tất cả sách giáo khoa, cô nhíu mi, nhẹ giọng hỏi: “Vậy tại     đến?”
“Cậu     học.” Hứa Tư Điềm dường như  quen với việc , cô  lo lắng về việc đánh thức  bạn cùng bàn Lục Minh Bạc đang  sấp ngủ, âm lượng của cô  vẫn còn nhỏ: “Cậu  vốn dĩ lớn hơn chúng  hai tuổi, nhưng dường như trong nhà  chuyện gì đó nên   học trễ hai năm. Vì  mới  phân đến lớp của chúng .”
Chu Phù gật đầu, thấy bàn phía , cô do dự    thôi,  hỏi: “Có chuyện gì ?”
Đối phương  vẻ  rụt rè, lắc đầu, chỉ dặn dò: “Lỡ như   đến, tuyệt đối đừng dây dưa với  .”
Chu Phù   lời: “Được.”
Xem   bạn cùng bàn mới  từng gặp  chắc là một kẻ ,  thể chọc tới.
Không  vì , trong đầu cô đột nhiên hiện lên khuôn mặt ngỗ ngược của Trần Kỵ.
20 phút tự học buổi sáng sớm kết thúc, tiếng chuông vang lên  lâu,  nhiều  đột nhiên đổ xô  ngoài hành lang lớp học.
Hầu hết đều là con trai,  nào cũng thò đầu  lớp như tìm kiếm gì đó, hào hứng : “Lớp 10-8  ?”
“ .” Bạn cùng lớp bên cửa sổ trả lời.
“Có ai trong lớp  tên là Chu — — gì đó ?”
“Ồ, các  đang tìm hoa khôi của lớp  ?” Bạn học   vội vàng gọi  trong lớp: “Chu Chi Tình,   đang tìm  ở bên ngoài.”
Tiếng hét lập tức thu hút  ít sự chú ý của các học sinh trong lớp.
Cô gái tên Chu Chi Tình,  hai ba cô bạn vây quanh, tiếp lời : “Quả nhiên là hoa khôi của lớp, Chi Tình,   nhiều  trai đến tìm  đó.”
“Mau , mau .”
Chu Chi Tình cố gắng hết sức duy trì biểu cảm thờ ơ, giọng điệu còn cố ý mang theo chút ảo não: “Ôi chao, tớ đều  quen …”
“Ai bảo   thế , đám nam sinh trong trường đều  đến gặp .”