Nghĩ đến hai  cùng  tan  và cùng  đến bãi đỗ xe, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp. Chu Phù cảm thấy vẫn tách   thì  hơn, đơn giản để cho   xuống ,  khi đợi đồng nghiệp  thang máy, bản    một chuyến tiếp theo.
 
Dường như là lo lắng cô xuống xe một  sẽ  tìm thấy vị trí của xe, Chu Phù  tới bãi đỗ xe, liền thấy chiếc xe của Trần Kỵ mà bây giờ cô   quen thuộc đang đỗ ở chỗ cũ, vô cùng  ngừng nổi bật mà lập lòe ánh đèn.
 
Thấy , cho rằng  chờ đến mất kiên nhẫn, Chu Phù vội vàng chạy tới.
 
Sau khi mở cửa xe, động tác nhanh chóng  .
 
Một tay Trần Kỵ đặt lên vô lăng, đầu ngón tay   chút đốt, lười biếng nghiêng đầu  cô, một lúc lâu thản nhiên : “Em chạy cái gì? Động tác nhanh như thế, giống như sợ     thấy .”
 
Chu Phù nhất thời  hiểu: “?”
 
Trần Kỵ hờ hững mỉa mai cô: “Không  còn tưởng rằng hai chúng  ở đây yêu đương vụng trộm đấy.”
 
Anh nhếch khóe môi, giương mắt liếc cô: “Có   giống ?”
 
Chu Phù: “??”
 
“Thế mà     là em còn thích chơi kiểu kí.ch thích  đấy.” Trần Kỵ một câu tiếp một câu, “ là nhiều trò.”
 
“…”
 
Chu Phù rõ ràng tự xưng là thẳng thắn vô tư, hai má   nhịn  mà trở nên nóng bỏng.
 
Trần Kỵ  xong, tiện tay khởi động xe, hỏi xong địa điểm của cô,  cũng   thêm gì nữa.
 
Chu Phù im lặng  ở bên cạnh. Một lát  cô bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng ở phòng  việc thảo luận náo nhiệt về nhẫn cưới, ánh mắt  kiểm soát  mà  về phía Trần Kỵ.
 
Bàn tay to của  đàn ông đang đặt  vô lăng, khớp ngón tay rõ ràng, ngón áp út bên  đeo nhẫn cho nam như ẩn như hiện.
 
Không ngờ thật đúng là .
 
 hình như   bao giờ đề cập đến chuyện  với cô.
 
Đang nghĩ ngợi, Lăng Lộ Vũ gọi một cuộc điện thoại .
 
Là thúc giục cô, hỏi cô sắp đến , đến  ,   cô  tới đón một chuyến .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-130.html.]
Chu Phù   ngoài cửa sổ theo bản năng, còn  kịp mở miệng trả lời, ngược  Trần Kỵ thản nhiên nhắc nhở một câu: “Đường vành đai hai.”
 
“À.” Chu Phù vội thuật  một  với đầu dây bên .
 
Lăng Lộ Vũ “Ừ” một tiếng, một lúc lâu  phát hiện   chút  đúng: “Bên cạnh   đàn ông ?!”
 
Chu Phù lúc  mới nhớ tới, dường như  quên  với hai  bọn họ rằng đêm nay Trần Kỵ cũng .
 
Suy nghĩ một chút, cô lập tức cúp điện thoại,  đó lặng lẽ liên tục gõ chữ.
 
Chu Phù:【Quên  với   , buổi tối Trần Kỵ cũng tới,   chứ?】
 
Ba   chơi với  từ nhỏ đến lớn,   gì  lo lắng khi ở bên , Chu Phù cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu,  thực tế  hề lo lắng hai  bọn họ sẽ  đồng ý.
 
Quả nhiên, so với việc Trần Kỵ  đến  , bọn họ vẫn cảm thấy hứng thú với việc vì  Trần Kỵ  đến.
 
Ngữ khí Lăng Lộ Vũ ái :【Chậc chậc chậc,  chuyện gì ? Chúng  gặp ,   là  ngoài tới  gì? Điên cuồng soi mói. Sẽ    tớ  trúng, hai  thành công  chứ?】
 
Lăng Lộ Vũ cũng chỉ thuận miệng trêu chọc một câu, nào ngờ, Chu Phù  dứt khoát trả lời:【Cũng  tính, chỉ là, hai chúng tớ kết hôn .】
 
Giọng điệu bình thản nhất,   tin tức bùng nổ nhất.
 
Ồ, kết hôn .
 
???
 
Kết hôn ?!!
 
Lăng Lộ Vũ trong lúc nhất thời suýt chút nữa  nhận  từ :【Hai  kết hôn  ?!!】
 
Mấy chữ vô cùng đơn giản, khiến Lăng Lộ Vũ suýt chút nữa hoài nghi nhân sinh.
 
Thân Thành Dương bất chợt  một câu:【@Lăng Lộ Vũ  còn   đàn ông  là  ngoài, cho nên, hai chúng  mới là! 】
 
Chu Phù:【.】
 
Việc    quả thật  thần kì, ngay cả Chu Phù bây giờ nhớ  vẫn cảm thấy  thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn  giải thích  chuyện  xảy .
 
Cô đơn giản ở trong nhóm  một chút chân tướng ngày đăng ký kết hôn.