Thân Thành Dương:【Ngày đó lúc   khỏi thuyền, tớ  thấy  .】
 
Chu Phù mở to mắt, phủ định theo bản năng:【Sao  thể chứ? Ngày đó  khi   đưa tớ lên thuyền liền ,     với tớ nữa, hai    , bởi vì nguyên nhân trong nhà, lúc đó    ghét Bắc Lâm nên  thể tới, cho nên chắc chắn hai   lầm .】
 
Thân Thành Dương lúc  vô cùng chắc chắn:【Không  khả năng  lầm, tớ    ánh mắt  quen thuộc như  mà, tám năm     chằm chằm tớ như thế. Tớ nhớ lúc  từ cửa    ,  cách ba đến năm mét phía ,  một  đàn ông với vóc dáng  cao, vẫn  theo ,  dừng   cũng dừng,     cũng , tớ  chằm chằm một hồi, cảm thấy kì lạ,  đó lúc  vẫy tay với hai chúng tớ,    qua, ánh mắt lúc đó với đêm nay giống  như đúc.】
 
【Lúc  tớ   đến mức trong lòng đều sợ hãi, còn tưởng rằng     tớ , vốn định chờ lúc     thì hỏi một chút, kết quả là  khi   ngoài,   bỗng nhiên  đầu  bỏ ,    khỏi thuyền.】
 
【Shhh, tớ nhớ rõ  nọ lúc  mặc một cái áo len màu đen thoạt   kì lạ.】
 
Chu Phù siết chặt lòng bàn tay một chút, nghiêng đầu  Trần Kỵ theo bản năng.
 
Ngày đó lúc  đưa  lên thuyền, đúng là mặc áo len màu đen cô đan.
 
Cho nên…ngày đó,  ngoài miệng bảo  nhanh chóng xéo , trả  cho  vài ngày yên tĩnh, thật  kết quả là  cùng  trở về Bắc Lâm ?
 
Lăng Lộ Vũ:【Bây giờ tớ cũng   là do  lợi hại,  là tớ  thể tưởng tượng nổi.】
 
Cô  tiếp tục gửi tin nhắn:【Chúc Chúc,  còn nhớ    trai lúc  tớ   với , chủ động yêu cầu thêm Wechat của tớ ?】
 
Thân Thành Dương bất chợt chen  một câu:【?? Cái gì mà thêm    trai Wechat của ?】
 
Lăng Lộ Vũ:【…Đợi lát nữa, chuyện  lát nữa sẽ  với .】
 
Lăng Lộ Vũ:【@Đậu hủ nhỏ tớ nhớ  ,    trai  là  đàn ông của …】
 
【Lâu quá , tớ chỉ gặp qua một , bình thường   cũng  đăng ảnh  gì cả, tớ suýt chút nữa quên mất   trông như thế nào, đêm nay gặp liền cảm thấy quen mắt, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc mới nhớ .】
 
Lăng Lộ Vũ:【Lúc  tớ còn tưởng rằng thật sự là bản  thu hút hoa đào, kết quả  ngờ! Anh  tới vì ! Cậu nhớ ? Ngày đó chúng  ăn tối gần phòng trọ của , tớ   với  rằng   liên tục like hai ảnh  vòng bạn bè  liên quan đến ,  đó  từng thấy xác c.h.ế.t   vùng dậy.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-132.html.]
 
【Thật mà,  tin tớ chụp ảnh chân dung   cho ,  xem     .】
 
Ảnh chụp màn hình Lăng Lộ Vũ  gửi tới, Chu Phù liền giật .
 
Lăng Lộ Vũ:【Khó trách hai năm ,   ở Bắc Lâm, khi vòng bạn bè của tớ  đăng bất cứ điều gì liên quan đến ,   một chút động tĩnh cũng  , hoá  là nghĩ hết cách   thấy .】
 
【Cho nên…thật   ,    nhớ  …】
 
Lúc  tay Chu Phù đang gõ chữ run rẩy:【Là…khi nào ? Anh  tìm  xin Wechat là khi nào thế?】
 
Lăng Lộ Vũ:【Đợi lát nữa, tớ xem nhật ký trò chuyện mà hệ thống tự động gửi là khi nào.】
 
Vài giây , Lăng Lộ Vũ gửi ảnh chụp ngày tháng năm.
 
Hốc mắt Chu Phù lúc  đỏ lên.
 
Ngày đó, cũng chẳng qua là cô cố ý ám chỉ  rằng cuộc sống cô    cho nổi, bảo  đừng đến Bắc Lâm tìm cô nửa tháng  nữa.
 
Cô  với  những lời khó  như , cô cho rằng  ghét  tám năm.
 
 hôm nay xem ,  giống như… chỉ tức giận  đến nửa tháng, thậm chí ngắn hơn.
 
——
 
Tác giả  lời  :
 
Huhu, Trần Kỵ hèn mọn.
 
Chúc Chúc thẳng thắn vô tư của chúng  cuối cùng cũng thông suốt, tiếp tục dứt khoát nào.