Chu Phù hít sâu một , cố gắng kiềm nén cho những giọt nước mắt sắp trào .
Tuy nhiên, vẫn một xu hướng mơ hồ thể kiểm soát .
Cô cố gắng cho giọng của bình thản tự nhiên hơn, chỉ là lúc mở miệng vẫn khàn khàn: “Trần Kỵ”
“Ừ.”
“Có thể mở cửa sổ một chút ? Điều hòa cảm giác chút ngột ngạt, em hóng gió…” Cô lung tung tìm một cái cớ.
Chỉ là giọng mang theo chút nghẹn ngào khó phát hiện, vẫn khó tránh đôi tai của Trần Kỵ.
Người đàn ông nghiêng đầu thản nhiên liếc cô một cái, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Anh hỏi nhiều, lập tức nhấn mở mui trần .
Xe chạy đến ngã tư thì rẽ một khúc cua, lệch khỏi đường về nhà trong trí nhớ của Chu Phù, lái xe đến tận con đường vòng quanh núi bên ngoài đường vành đai hai.
Gió đêm cuốn theo sự tươi mát của cỏ cây và đất đai trong rừng xanh, từng đợt phả mặt.
Chu Phù nhíu mày cố gắng mở mắt đón gió, mạnh mẽ mang sự ướt át trong tròng mắt .
Xe chạy vòng quanh núi thẳng lên đỉnh núi, cuối cùng dừng ở đài quan sát nhô vài mét.
Nhìn xuống là ngàn dặm vực sâu, giương mắt là những vì .
Hai thái cực trái ngược bất ngờ va chạm, ngoài ý đem vẻ lộng lẫy nhất.
Bốn phía xung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng ve kêu du dương.
Hai cùng ăn ý dựa lưng ghế , ngẩng đầu lên.
Vực sâu dường như còn liên quan một chút gì với bọn họ.
Giọng trầm khàn của Trần Kỵ trong bóng tối càng vẻ khó , ngữ khí thản nhiên, qua chỉ là đang giới thiệu kiến thức bình thường: “Hôm nay là ngày việc, hơn nữa giờ cũng thường lui tới. Bình thường nếu là cuối tuần sẽ nhiều , ban đêm thể ngắm , thao thức mấy tiếng nữa thể thấy mặt trời mọc.”
Trần Kỵ là lãng mạn gì, thậm chí dị ứng với sự lãng mạn.
Hết thảy chuyện văn nghệ phong nhã hình như đều liên quan gì đến .
Ở lễ b.ắ.n pháo hoa rực rỡ ở Kim Đường, cũng chẳng để ý đến mà một cách thờ ơ: “Ước cái rắm, cũng sẽ thực hiện .”
Chu Phù cách nào tưởng tượng dáng vẻ của khi ngắm và ngắm mặt trời mọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-133.html.]
Cô bình tĩnh hỏi: “Anh… Thường xuyên đến đây ?”
Mặt Trần Kỵ chút đổi liế/m môi , yết hầu trượt lên trượt xuống, ánh mắt vẫn liếc trời, thản nhiên trả lời cô: “Chưa từng tới.”
“Lục Minh Bạc thường xuyên đến, .”
Nghe nhiều năm, nhưng từng tới một .
Anh ở một trong thời gian quá lâu, cũng hi vọng thêm nhiều nơi mà ở đó lưu ký ức chỉ một .
Cho nên mấy năm nay trong phần lớn thời gian, Trần Kỵ đều trải qua một chút sinh hoạt.
Dù thời gian còn dài, cũng sống lâu, ở những nơi mới mẻ luôn cơ hội để hai cùng đến với .
Đỉnh núi ban đêm ẩm ướt nặng nề, nhiệt độ cũng thấp, hai im lặng ngây một lát, cũng ai mở miệng chuyện nữa.
Cuối cùng là Chu Phù đột nhiên hắt xì mấy cái, mới phá vỡ bầu khí yên tĩnh hơn nửa tiếng .
Sức khỏe cô cũng chuyện ngày một ngày hai, khi hắt vài cái, hốc mắt cô đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ ửng.
Cho dù hai xa cách tám năm, nhưng Trần Kỵ đối với bộ dạng của cô vẫn còn nhớ như in, quen thuộc đến thể quen thuộc hơn.
Chu Phù lấy tay che gần nửa khuôn mặt theo bản năng, khụt khịt mũi.
Trần Kỵ lập tức rút mấy tờ khăn giấy, nghiêng đầu cúi đến mặt cô, đưa tay gỡ bàn tay đang che mặt của cô : “Đừng che .”
“Anh đừng tới gần như , em mới hắt xì xong, nhất định sẽ bẩn…” Chu Phù nhỏ giọng lẩm bẩm, vành tai mềm mại đỏ ửng lên theo.
“Bẩn cái rắm.” Trần Kỵ lạnh lùng mỉa mai cô một câu, động tác tay nhẹ nhàng chậm rãi. khi nắm cổ tay cô gỡ tay cô , tay bên cầm khăn giấy phủ lên, cô khẽ nhéo mũi hai cái lạnh nhạt : “Thổi .”
Chu Phù: “…”
Không tại , cô hiểu chút .
Trần Kỵ lười biếng nâng mí mắt, khi liếc đôi mắt hạnh cong cong của cô, tầm mắt một nữa trở về phía : “Nhanh lên nào.”
“Ồ.” Chu Phù lời theo.
Cô nhớ rõ bao lâu từng chăm sóc chu đáo như .
Lau xong vài tờ khăn giấy, tiện tay rút thêm mấy tờ nữa, tiếp tục động tác như .
Rõ ràng chỉ chút việc nhỏ , cô thể tự , nhưng Trần Kỵ theo thói quen chăm sóc cô như .