Không ý ghét bỏ một chút nào.
Chu Phù ngoan ngoãn ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh hưởng thụ sự chăm sóc tự nhiên của , trái tim đập nhanh.
Sau khi xong bộ, Trần Kỵ cụp mắt bình tĩnh xử lý mấy cuộn khăn giấy tay, thuận miệng hỏi cô: “Thuốc của em, những thứ đây mỗi ngày uống, bao lâu em uống ?”
“Hả?” Chu Phù mím môi , dường như nhớ , “À, một thời gian…”
Cô trả lời mơ hồ.
“Một thời gian là bao lâu?” Ánh mắt nghiêm túc của Trần Kỵ liếc qua.
Chu Phù cảm thấy căng thẳng như sửa bản vẽ trong phòng việc: “Ừ, lẽ là vài năm.”
Nói chính xác, cô uống thuốc từ khi ở Kim Đường Bắc Lâm.
Cơ bản là cô cũng đây uống loại thuốc gì, ai cô nhớ, cũng ai quan tâm cô những chuyện , điều kiện .
Trần Kỵ hỏi nhiều nữa, chỉ tiện tay đóng mui xe , đó khởi động xe: “Trên núi lạnh quá, lúc lên cũng chuẩn gì, về nhà , khi cơ hội sẽ ngắm mặt trời mọc.”
“Được.” Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu, bình tĩnh mà đồng ý, cô giống như , sẽ biểu hiện mất mát rõ ràng, sẽ kiên trì, sẽ van xin , dùng chút ý tứ nũng trêu chọc khác để đạt mục đích nhỏ của .
Dường như đối với bất cứ đổi đột ngột nào cũng vô cùng thản nhiên, còn nhiều cảm xúc cá nhân rõ ràng nữa.
Cẩn thận từng li từng tí, mất bình tĩnh.
xem ở trong lòng Trần Kỵ thấm thía gì, suy nghĩ một chút, bổ sung một câu: “Chạng vạng thứ sáu tuần khi tan cơm nước xong, mang theo áo khoác, mua chút đồ ăn vặt, dẫn em đến xem, lúc ngày hôm cũng , xem xong về nhà thể ngủ bù, như sẽ quá mệt mỏi.”
Anh đưa thời gian và kế hoạch một cách rõ ràng, chứ là một cơ hội mơ hồ một ngày khác.
Chu Phù đầu, ánh mắt sáng ngời , vẻ vui sướng che giấu hết sức kém cỏi: “Được.”
Cô bỗng nhiên ý thức rằng, bọn họ dường như cũng chỉ mắt, nhất thiết vội vã tất cả thứ cùng một lúc.
Ít nhất là tuần tới.
Buổi tối về đến nhà, Chu Phù thảm ôm Cô Lỗ chơi một lúc Trần Kỵ thúc giục tắm rửa ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-134.html.]
Chờ tắm rửa và sấy tóc xong, thoải mái ở giường lớn. Lúc cô lấy điện thoại nữa, mới phát hiện Lăng Lộ Vũ và Thân Thành Dương để hơn 99 tin nhắn trong lúc cô biến mất.
Chu Phù chột nổi bong bóng, khi Lăng Lộ Vũ lên án mãnh liệt, đề tài một nữa xoay quanh cô và Trần Kỵ.
Lăng Lộ Vũ kiên trì cho rằng, ý tứ của Trần Kỵ đối với Chu Phù tương đối rõ ràng:【Anh như , nếu còn thích , tớ sẽ vặn đầu Thân Thành Dương xuống cho hai bóng đá.】
Chu Phù:【…】
Thân Thành Dương:【Cũng cần như thế .】
Đại khái là bởi vì trải qua những năm , Chu Phù bây giờ cũng tự tin như .
Lúc mười mấy tuổi, cô sẽ đương nhiên cho rằng Trần Kỵ xích đu trong sân là đặc biệt cho cô. Chu Phù sẽ lập tức hỏi , lúc mặc váy trắng xích đu, thoạt còn xinh .
Lúc cô sự tự tin và sức mạnh đó.
Hoàn khác với hiện tại.
Cũng chính bởi vì khác biệt to lớn như , cho dù thể xác nhận rằng lẽ thật sự thích , cô cũng cảm thấy hiện tại sẽ tiếp tục thích nữa.
Dù cô bây giờ so với quá khứ, thể so sánh .
Tính tình Lăng Lộ Vũ thẳng thắn, dứt khoát đề nghị:【Nếu trực tiếp hỏi là , khi hai im lìm ở bên thì tiếng vang lớn gì .】
Chu Phù:【…】
Chu Phù do dự:【Tớ dám… Tớ cảm thấy cuộc sống và mối quan hệ giữa tớ và như bây giờ thật , tớ sợ lỡ may nếu tâm tư gì khác với tớ, chỉ đơn giản là thấy tớ kết hôn với một như nên chuyện giúp tớ một phen, kết quả tớ còn tham lam, đối với thậm chí còn nhu cầu tình cảm, khiến chán ghét, đây chẳng là ngay cả bạn bè bình thường cũng .】
Cô trải qua tám năm hề xuất hiện. Thật khó chịu đựng, vì một nữa trở mối quan hệ cũ qua , còn bằng một bạn bình thường thể gặp mặt mỗi ngày.
Lăng Lộ Vũ chỉ :【Vậy chẳng lẽ còn bỏ lỡ tám năm nữa ? Đời thể mấy tám năm chứ. Nếu thật sự ý với , sẽ gặp thích, với tính cách của lẽ kết thúc bằng cách ly hôn, trốn tránh và quấy rầy nữa, khả năng bạn bè bình thường cả đời. Dù đến cuối cùng cũng sẽ kết quả như , bằng thử xem.】
Một đêm , Chu Phù trằn trọc thể ngủ .
Trong đầu ngừng quanh quẩn câu của Lăng Lộ Vũ “Cậu còn bỏ lỡ tám năm nữa , đời thể mấy tám năm chứ.”
Ban đêm, Cô Lỗ ngủ một giấc xong tinh thần chạy đến cửa phòng Chu Phù, cố gắng nhảy lên mở cửa.