Cư dân mạng:【???  cảm thấy thế giới của   điên . Ý bạn là, một  đàn ông giàu  với những điều kiện ,  chủ động quan tâm và chăm sóc,   nhiều lời mà đăng ký kết hôn, xong việc còn  ép buộc bạn gái  lên giường?】
 
Cư dân mạng:【 chỉ thấy  một vài khả năng như thế : 1. Anh  là gay lừa kết hôn. 2. Người  về phương diện   . 3. Vậy cũng chỉ  thể là vì  thích. Thích như một bảo bối, yêu thương che chở và  thể chạm , bạn của bạn chắc hẳn  thể thông suốt . Shhh, kiểu   thậm chí còn khó tìm hơn một chiếc đèn lồng.  nghiêng về khả năng thứ 4. Cơ bản là    tồn tại, nhất định là bạn bịa chuyện! Ghen tị  cho hai mắt  chảy máu!】
 
Chu Phù trong nháy mắt trở nên căng thẳng đến mức quên mất nên thở như thế nào.
 
Vậy chỉ  thể là  thích…
 
Rất thích…
 
Thứ hai tuần  là ngày nhóm thực tập sinh Chu Phù  công ty tròn một tháng.
 
Tới gần giờ tan  giữa trưa,  điện thoại của mấy  xôn xao nhận  tin nhắn trả tiền lương.
 
Dựa theo việc Trần Kỵ  đó tạm thời thêm , mỗi   một tháng rưỡi lương, hơn nữa  thêm các khoản trợ cấp lớn nhỏ trong một tháng qua, tổng cộng cũng  nhỏ khiến vẻ mặt ai cũng rạng rỡ vui mừng.
 
Chu Phù đang  con   tin nhắn, giây tiếp theo, Wechat của Trần Kỵ nhảy .
 
Cô mở  xem, là một tin nhắn chuyển khoản.
 
Số tiền là hai mươi nghìn.
 
Buổi sáng cô  mới lên cân, từ lúc mới chuyển đến chỗ Trần Kỵ, cô  mập lên bốn cân.
 
Đây  lẽ là cái gọi là tiền thưởng.
 
Cô lấy máy tính  tính toán, cuối cùng chuyển  cho Trần Kỵ hai mươi lăm nghìn.
 
Đối phương  nhanh trả lời tin nhắn:【?】
 
Chu Phù:【Một nửa tài sản chung, cộng thêm tiền ăn uống và phí sinh hoạt.】
 
Cô cũng   ăn , uống  và chiếm hết hời của .
 
Cho dù bất kể tính như thế nào, cô cũng là  chiếm hời.
 
Trần Kỵ:【… Được.】
 
Buổi trưa lúc về nhà ăn cơm, Trần Kỵ bỗng nhiên từ  bàn ăn  dậy trở về phòng ngủ.
 
Một lát ,  kéo một cái vali nhỏ  .
 
Chu Phù chớp mắt: “Anh   công tác ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-136.html.]
 
Trần Kỵ  lên tiếng,  lập tức mở vali  và đặt xuống đất,  đó lấy giấy chứng nhận trong vali ,  nhanh  chậm lấy  từng tờ đặt  mặt Chu Phù.
 
Chu Phù: “?”
 
Giọng Trần Kỵ thản nhiên,  thèm để ý mà đếm cho cô: “Giấy chứng nhận bất động sản của căn hộ , cái  là của căn biệt thự ngày đó  đưa em đến, còn cái  là của tòa nhà bên cạnh đường vành đai ba, chờ kỳ nghỉ dài hạn  đưa em qua ở hai ngày, còn những thứ ,   nhớ rõ lắm là ở , dù  cũng là Bắc Lâm, còn  mấy thành phố kế bên nữa,  hẹn một thời gian  đưa em  công chứng.”
 
Chu Phù    cho bối rối đến ngốc: “?”
 
Trần Kỵ vẫn còn đang : “Những thứ khác, là sổ tiết kiệm, quỹ tín thác, thẻ tín dụng, mật khẩu đều giống , lát nữa  gửi Wechat cho em, còn  là những thứ ở Phù Trầm, thời gian  cũng hẹn , đến lúc đó   thủ tục. Còn  những thứ linh tinh    là gì,  khi là của Lục Thiên Sơn, đó là cha ruột của  ở Bắc Lâm đưa, dù  gần như  cũng lười quản,   đều do em quản.”
 
Chu Phù nhíu mày, khó hiểu hỏi: “… Anh  ý gì?”
 
Trần Kỵ thẳng thắn trả lời: “Tài sản, là tài sản chung,   em  chia cho   ? Vậy  chắc chắn cũng  thể chiếm hời của em.”
 
“…” Chu Phù há to miệng, chút đồ  của cô so với những thứ  của , cơ bản là  thể đánh đồng , Chu Phù xua xua tay: “Em, em    ý đó, em chỉ  đưa đồ của em cho .”
 
Cũng     cũng lấy của   phân chia.
 
Đuôi lông mày của Trần Kỵ nhướng lên,  để ý : “ cũng ,  với em đều  cùng một ý,   ? Chỉ cho phép em tính toán rõ ràng như  ?”
 
Chu Phù: “…”
 
Chạng vạng thứ sáu tan ca, dựa theo lời Trần Kỵ   lúc , tối nay  cùng cô  ngắm  ở đài quan sát và chờ mặt trời mọc.
 
Hai  về nhà  một chuyến, Trần Kỵ lấy hai chiếc áo khoác cùng chăn mỏng lên xe,  đó  đưa Chu Phù đến siêu thị để mua chút đồ ăn vặt để tối nay lên núi cùng ăn.
 
Chu Phù vẫn như , ngoan ngoãn  theo,  dám lấy cũng  dám mua cái gì.
 
Trần Kỵ cụp mắt liếc  cô một cái, thản nhiên : “Chọn nhiều một chút,   đủ ăn.”
 
Chu Phù thuận miệng  tiếp: “Không  lúc    thích ăn đồ ăn vặt ?”
 
Trần Kỵ đưa tay véo má cô: “Sao em keo kiệt thế?”
 
Chu Phù: “?”
 
Trần Kỵ: “Không  ăn nhiều một chút để còn cộng tài sản chung ,  nỡ như  hả?”
 
Chu Phù: “…?”
 
Cuối cùng  sự nhồi nhét  ngừng của Trần Kỵ, xe mua sắm  chất đầy thành một ngọn núi nhỏ.
 
Trước khi lên núi, Lục Minh Bạc gọi điện thoại tới, Trần Kỵ đang lái xe nên lập tức ấn nút loa ngoài.