Cô  vẫn ngượng ngùng xoắn xít lên, nhưng khóe môi   nhịn  cong lên một chút, cuối cùng  hai chị em nửa đẩy nửa kéo đến bên cửa sổ.
Chỉ là khi  bên ngoài  thấy cô , họ buột miệng: “Không,    , Chu cái gì ? Hì – hai chữ thôi, hôm nay lớp   một bạn xinh  chuyển đến từ Bắc Lâm đang  ở  ?” 
“À, ý  là Chu Phù? Bàn cuối cùng tổ bốn.” Bạn cùng lớp cạnh cửa sổ trả lời.
Khi một nhóm nam sinh  thấy những lời đó, họ  lướt qua Chu Chi Tình mà  chút do dự.
Khuôn mặt của   lập tức tối sầm .
Những cô bạn vây quanh cũng  chút ngượng ngùng,  theo hướng nam sinh rời ,  về phía Chu Phù đang ở một góc, chua chát : “Cậu  thích thể hiện quá mức. Đến trường học mà  mặc váy chứ  mặc đồng phục.”
“Tớ cảm thấy vẫn là Chi Tình  hơn.”
“Điều đó là chắc chắn, ngay cả Trần Kỵ cũng chủ động  chuyện với Chi Tình,   nhiều cô gái theo đuổi  ,     chuyện với ai?”
Vẻ mặt áy náy của Chu Chi Tình  chút đắc ý: “Ấy, đừng  bậy bạ.”
…
Khi chạng vạng tan học, Lục Minh Bạc vươn vai và  dậy khỏi bàn học. Việc đầu tiên     khi thức dậy là chạy đến chỗ của Chu Chi Tình, nịnh nọt hỏi: “Hoa khôi lớp, tối nay chúng  cùng   ăn thịt nướng nhé?”
Chu Chi Tình vì chuyện lúc sáng mà tâm trạng  , cho nên cô thu dọn cặp sách với khuôn mặt đờ đẫn và phớt lờ  .
Lục Minh Bạc  theo đuổi cô  một  thời gian,   cách gãi đúng chỗ ngứa, vì   vội vàng  thêm: “A Kỵ cũng đến, chúng  hãy  cùng  nhé? Nhiều  thì càng náo nhiệt hơn.”
Động tác của Chu Chi Tình dừng một chút, một lúc  mới nhướng mày: “Được, dù  ba   cũng  về ăn cơm.”
Thấy cô đồng ý, Lục Minh Bạc nhanh chóng trốn  ngoài hành lang và gọi điện cho Trần Kỵ.
Cậu gần như  quỳ xuống và gọi Trần Kỵ là ba,  mất một lúc lâu   mới hẹn  Trần Kỵ.
Địa điểm chính là quán rượu tối hôm qua,  gần trường trung học Kim Đường, từ trường  bộ mấy phút  tới.
Khi họ đến, bên trong   khách hàng nào, chứ đừng  đến Trần Kỵ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-14.html.]
Lục Minh Bạc quen thuộc mà kéo ông chủ bắt đầu gọi món, còn Chu Chi Tình dẫn mấy cô bạn, chẳng  cố ý  vô ý,  ở cửa quán  xung quanh.
Tiếng động cơ xe máy gầm rú từ xa đến gần, cuối cùng dừng  bên ngoài quán rượu.
Chu Chi Tình hai mắt đột nhiên sáng lên, hứng thú tăng lên  nhiều so với lúc nãy.
Ánh mắt cô   từng rời khỏi Trần Kỵ kể từ khi  bước  cửa.
Lục Minh Bạc   thấy, nhưng giả vờ  quan tâm, và vẫy tay cợt nhả với Trần Kỵ.
Khoảnh khắc   liếc  về phía bàn, lông mày Trần Kỵ nhíu ,   xuống   một lời.
Không khí của cả bữa ăn đều do Lục Minh Bạc khuấy động.
Đầu tiên, như thường lệ,   phàn nàn về giáo viên  quá nhiều nội quy,   ngủ trong lớp và bắt   nộp bài tập về nhà.
“Vẫn là A Kỵ ,    học thì  .”
“Vậy thì   tài sản như  Kỵ nha.”
Cuối cùng, chủ đề chẳng  tại   chuyển sang Chu Phù mới chuyển đến.
Vừa gặm xiên thịt, Lục Minh Bạc   với Trần Kỵ: “A Kỵ, hôm nay   đến nên  , thầy giáo  sắp xếp cho  một  bạn cùng bàn mới đó.”
Trần Kỵ khẽ cau mày, châm một điếu thuốc và  quan tâm đến bạn cùng bàn mới.
“Nghe  từ Bắc Lâm đến đây, chà, em đang thắc mắc, điều kiện của Bắc Lâm  như , tại   đến chỗ của chúng .”
Khi Trần Kỵ đang nhấn nút cái bật lửa,   ngừng  một chút.
“Cậu  cũng là một  .” Lục Minh Bạc tiếp tục: “Anh     khi hết giờ tự học sáng nay, tất cả con trai ở trường   vây quanh chỗ  của   để chụp ảnh, đùa giỡn, các cô gái khác thì la hét,  cho em  thể ngủ .”
Trần Kỵ siết chặt hàm răng, khuôn mặt tối   nhiều.
Các cô bạn thấy Lục Minh Bạc khen Chu Phù nhiều như ,  lo Chu Chi Tình sẽ khó chịu nên vội phàn nàn: “Cô bạn đó chơi nổi quá, đến trường cũng  mặc đồng phục,  mặc váy để trở nên đặc biệt, sợ con trai  tới tìm   .”