cũng mâu thuẫn giữa và nhà họ Cung sẽ bao giờ hòa giải , họ c.h.ế.t thì là .
“Cung Thiệu Bình, đúng nên gọi ông một tiếng là chú”.
Dứt lời, ném cái gậy , đỡ Cung Thiệu Bình lên xe: “Ay da, chú Cung, chú xem tay chú thế . Cái đất Xiêng La cũng vắng vẻ quá , cả một con đường lớn thế mà chẳng một cái camera giám sát nào. Trên đường còn chẳng một bóng qua , chú ngã thành thế , đúng là chẳng cẩn thận gì cả”.
Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh bấy giờ càng rợn tóc gáy hơn, : “Các tự lên xe để đưa lên?”
Hai họ vội vàng chui tọt ghế , như sợ cầm cây gậy lên đập cho mỗi một phát.
Roga khởi động xe, : “Lại phí mất mấy phút , Roga, tăng tốc”.
Dứt lời, gương chiếu hậu thấy mặt Cung Thiệu Bình tái nhợt, ngừng đổ mồ hôi hột, he he: “Ban nãy chúng đến nhỉ? À đúng , cho các một cơ hội”.
“ đồng ý”.
“ đồng ý”. dứt lời, hai em Cung Chính Văn tranh trả lời.
“Thế nhiều nữa. Nếu đồng ý thì giờ ai trong hai sẽ gọi điện bảo họ thả đây?”
“Thả thì , ở đó chỉ của chúng , mà còn của Đỗ Minh Hào nữa…”
Cung Chính Vinh khẽ đáp, cau mày: “Roga, dừng…”
còn hết câu, hai em họ ngắt lời để họ thử xem . đưa điện thoại cho Cung Chính Văn, lúc , luôn là chuyện với nên đương nhiên bây giờ, cũng là gọi là tương đối đáng tin.
Điện thoại nhanh kết nối, giọng của Cung Chính Văn mất tự nhiên, : “ là Cung Chính Văn”.
bằng khẩu hình miệng: “Mở loa ngoài”.
Đầu dây bên vang lên một giọng , nhưng rõ, Cung Chính Văn lên tiếng: “ vẫn , Phương Dương … chúng bắt . Các cứ thả bọn trẻ ”.
“Thả ?… Mẹ kiếp. Cung Chính Văn, các bắt ? là ba thằng ăn hại, ông cho chúng mày mười mấy tên lính đánh thuê mà để một thằng Phương Dương tóm !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-142.html.]
Trong điện thoại vang lên một giọng oanh tạc như tiếng sấm, lập tức đây là giọng của Đỗ Minh Hào. Lòng chìm xuống, trực tiếp cầm điện thoại cúp máy.
Cung Chính Văn nuốt nước bọt: “ thể thả , bây giờ, họ phát hiện điểm đúng , thậm chí…”
“Thậm chí cái gì?”
“Thậm chí thể sẽ g.i.ế.c con tin ”.
: “Được, nếu chúng g.i.ế.c con tin , ba chú cháu các cũng khỏi sống nữa”.
Nghe xong, hai em Cung Chính Văn run lẩy bẩy.
lạnh trong lòng, thái độ phách lối của họ lúc hết cả . Cung Thiệu Bình nghiến chặt hàm răng: “Phương Dương, bây giờ, hãy thả chúng ”.
bật : “Thả các ? ngu đến mức , nhưng chú cháu các thể tranh thủ thời gian mà nhanh chóng tìm một nơi chôn cất dần là . Yêu cầu thì thể đáp ứng , coi như là tình hữu nghị giữa Hoa Hạ với ”.
Roga , khẽ lắc đầu, lời đương nhiên là giả.
Với đám , c.h.ế.t như quả là quá hời cho họ.
Không đập nát khúc xương cuối cùng, hút cạn từng giọt m.á.u của họ, sẽ cảm thấy hổ thẹn với những suýt nữa c.h.ế.t họng súng.Lúc , chiếc điện thoại cất rung lên, lấy xem thì thấy là Bạch Vi gọi đến.
ấn nút , chỉ thấy cô : “Phương Dương, các đang ở ? Anh đừng ! Ban nãy, nhà liên lạc với nhà họ Cung . Họ đảm bảo với nhà rằng chỉ cần chủ động chọc họ, nhất định họ với sẽ nước sông phạm nước giếng”.
Giọng của Bạch Vi sốt sắng, trong ngữ điệu cũng vẻ sốt ruột, quan tâm và một chút nhẹ nhõm.
Có lẽ vì bình thường mở loa điện thoại lớn, hơn nữa đoạn đường quốc lộ khá yên tĩnh, nên trong xe yên lặng.
Cung Chính Văn lập tức nhận giọng trong điện thoại, mặc kệ hai phía , cố dậy vươn về phía chiếc điện thoại trong tay hét lớn lên: “Giám đốc Bạch, giám đốc Bạch, cứu với! là Cung Chính Văn! Giám đốc Bạch cứu với”.
bịt mic điện thoại , đầu Cung Chính Văn chừng chừng, : “Bây giờ, đến ông trời cũng cứu các !”
Cung Chính Văn hề phát hiện mặt của Cung Thiệu Bình và Cung Chính Vinh biến sắc.
Dù đang thấy đầy sợ hãi, nhưng khi Cung Chính Văn gào lên mấy câu như , bọn họ kết cục duy nhất của chính là chôn xương nơi đất khách quê .