Đuôi mắt đàn ông khẽ cụp xuống, ánh mắt tối tăm rõ, con ngươi đen kịt và sâu thể lường , giống như thấu cô.
Vẻ mặt Chu Phù bình tĩnh, thật trái tim cũng sắp vọt ngoài.
Đây rõ ràng là đề nghị của , cô vốn dĩ cho rằng cũng lý do nào để từ chối, nhưng khi , sâu trong nội tâm tự chủ dâng lên cảm giác bất an.
Đây chỉ là cách thức của một bình thường khi theo đuổi, nhưng nghĩa theo đuổi là sẽ chấp nhận bộ.
Hai tay Chu Phù bám cánh tay rắn chắc của bất giác siết chặt hơn, lòng bàn tay mềm mại chảy chút mồ hôi, căng thẳng đến mức thậm chí quên mất nên thở như thế nào.
Cô cẩn thận dè dặt duy trì tư thế nhón chân, ngửa đầu .
mà Trần Kỵ như theo ý cô , đó là phối hợp với cô cúi đầu xuống.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sự bất an càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Người đàn ông thờ ơ từng giây, đều là sự tự tin bất thình lình đối với sự gan của cô, là sự chậm trễ tàn nhẫn nhất.
Giây lát, bỗng nhiên trầm giọng : “Chu Phù, em nên nghĩ kĩ, lúc đây, là lựa chọn của em.”
Không là hết đến khác phớt lờ ý nguyện của em, ép buộc kéo em về bên cạnh .
Không ép buộc cho em thứ em cần.
ép buộc em sống một cuộc sống mà em hề .
Mà đây chính là sự lựa chọn của em.
Một khi xác nhận, sẽ còn lý do gì đẩy em khỏi như nữa.
Lông mi Chu Phù khẽ run, chút do dự mà gật đầu.
Một giây , bàn tay to của đàn ông xoa nhẹ eo thon nhỏ của cô, chỉ thoáng dùng chút sức lực, liền nhẹ nhàng ôm lấy .
Hai tay Chu Phù vốn bám chặt cánh tay rắn chắc của Trần Kỵ, bởi vì động tác của , cô tự giác vòng qua cổ .
Lúc hai chân rời khỏi mặt đất, dường như là theo bản năng, vòng qua eo gầy nhưng mạnh mẽ của đàn ông.
Vị trí của hai giống như hoán đổi trong nháy mắt.
Chu Phù ôm chặt , từ cao xuống, cần nhón chân nữa.
Mà Trần Kỵ lười biếng ngẩng đầu, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng trầm khàn: “Nhanh lên, nắm chắc cơ hội.”
Hai tay cô gái vòng quanh cổ nhịn siết chặt hơn, cô cúi đầu, trái tim đập kịch liệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-144.html.]
Hơi thở của hai bên giống như phóng đại trong nháy mắt, cẩn thận quấn quanh , nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt.
Chu Phù nhắm mắt , trong bóng tối thấy, cô khẽ hôn lên đôi môi mỏng lạnh của Trần Kỵ.
Trong nháy mắt răng môi chạm , mùi t.h.u.ố.c lá và rượu quen thuộc cuốn theo hương gỗ nhạt nhẽo mạnh mẽ xâm nhập tất cả giác quan của cô.
Không vì , đáy mắt khống chế dâng lên sự chua xót.
Nỗi tủi ẩn giấu tám năm đột nhiên dâng lên trong lòng, đó chỉ còn may mắn.
Trong đầu hiện lên hai chữ.
Cuối cùng.
Trước đó, Chu Phù bao giờ chuyện to gan lớn mật như , cho dù là trong mơ cũng dám mơ đến.
Giờ phút động tác ngây ngô vụng về, ngoại trừ nhẹ nhàng chạm , còn cái gì cũng .
Kiên nhẫn của Trần Kỵ hết sức hạn, chỉ cho cô quyền chủ động ba giây.
Rõ ràng là cô theo đuổi khác, cuối cùng đổi thành khống chế trong lòng bàn tay.
Người đàn ông ôm chặt cô, bước hai bước trong phòng.
Sau khi đưa tay đặt cô gái trong lòng lên cửa.
Một tay ngang ngược vuố.t ve eo mềm mại của cô, tay luồn mái tóc rối bù của cô, lòng bàn tay thô ráp siết chặt gáy cô, răng môi chạm , để một chút gian hô hấp nào.
Sức mạnh của nụ hôn càng chút nể tình.
Chu Phu động chỉ thể tiếp nhận, bất giác run rẩy.
Rất lâu , bên tai đột nhiên vang lên tiếng khàn khàn của đàn ông: “Há miệng.”
“…?” Giờ phút cô thể tự hỏi, chỉ thể theo sự hướng dẫn của theo bản năng, “A…”
Sau đó thấy môi mỏng của khẽ mở, từ khe hở nhỏ môi hai , khó thể nặn mấy chữ: “Đừng cắn răng, ừm? Đưa lưỡi .”
Trong đầu Chu Phù chỉ còn một tia lý trí cuối cùng, còn thấy bóng dáng nữa.
Một nụ hôn sâu do cô chủ động, kéo dài bao lâu.
Đến cuối cùng, Chu Phù chỉ cảm thấy lưỡi tê dại, hai chân như nhũn , thở , chỉ còn trái tim như cũ mệt mỏi mà đập điên cuồng.
Vừa hôn xong, Chu Phù mơ màng mở mắt, cảm thấy phân biệt mắt là ảo tưởng là hiện thực.