Hai   tách  một chút, vẫn duy trì tư thế một  ngẩng đầu một  rũ mắt như cũ.
 
Trên đỉnh môi của hai  vẫn lưu  chút vệt nước mờ nhạt.
 
Chu Phù bất giác vươn đầu lưỡi l.i.ế.m môi .
 
Ánh mắt Trần Kỵ  ảm đạm, yết hầu nhịn    trượt lên trượt xuống.
 
Một lát  giọng  của  đàn ông mang theo chút sung sướng  khi thực hiện ,    ngáp  trả đũa: “Chiếm hời đủ ?”
 
Chu Phù thành thật gật đầu, ngoan ngoãn đến mức  giế/t c.h.ế.t .
 
Trần Kỵ  kiên nhẫn “chậc” một tiếng, đuôi lông mày khẽ nhướng lên: “Vậy thả em xuống nhé?”
 
Chu Phù  giảm lực hai tay, vòng qua cổ  chặt hơn một chút,  hổ cắ.n môi , thanh âm yếu ớt đến mức gần như   thấy: “Chân mềm nhũn…”
 
Người đàn ông sửng sốt một lát,  đó đột nhiên hừ  thành tiếng, thản nhiên mỉa mai cô: “Với chút tiền đồ  của em mà còn theo đuổi  khác .”
 
Chu Phù: “…”
 
“Vậy trông   vẻ   tiền đồ, kinh nghiệm phong phú…” Cô  chịu thua,  chỉ  thể mạnh miệng.
 
Trần Kỵ ôm   thẳng đến sô pha, lười biếng nhướng mí mắt liếc  cô một cái: “Chút chuyện  cần kinh nghiệm gì, ông đây  kinh nghiệm  , trong lòng em   ?”
 
Nếu như  thể tính cả trong mơ,  thì    kinh nghiệm .
 
Tám năm qua, ở trong mơ  cũng  ít  cố gắng thực hành ở   cô.
 
Bởi vì mấy câu  nhẹ nhàng của , tâm tình Chu Phù bất giác vui vẻ hơn  nhiều.
 
Sau khi   cúi  nhẹ nhàng đặt lên sô pha, cô ngẩng đầu lên, căng thẳng cắn cắn môi, cẩn thận hỏi: “Vậy, em đây xem như là… Theo đuổi ?”
 
Trần Kỵ vẫn duy trì tư thế cúi   mặt cô   dậy, đầu lưỡi lưu manh đẩy đẩy gò má,  vui vẻ: “Lúc  mới  bao lâu? Em theo đuổi  khác, chỉ theo đuổi một giây thôi ? Không  chút thành ý gì cả.”
 
Chu Phù phồng má: “Vậy em sẽ tiếp tục cố gắng.”
 
“Ừ.” Ngữ khí Trần Kỵ hờ hững, “Trước tiên theo đuổi .”
 
Chu Phù gật đầu: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-145.html.]
 
Bộ dạng nghiêm túc  của cô gái nhỏ thật sự ngoan đến  chút mê , Trần Kỵ  mới nếm qua lợi lộc, lúc  sức tự chủ  kém.
 
Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ thuận thế chống ở hai bên Chu Phù, vây quanh  trong  gian nhỏ quanh ,  đó ngạo mạn : “Con  của ,  một ưu điểm  lớn, đó là đối nhân xử thế tương đối hào phóng.”
 
Chu Phù khó hiểu chớp mắt,  hiểu    đột nhiên  với  chuyện : “?”
 
“Hôn một  tặng một , mua một tặng một, thế nào?” Anh bình tĩnh liếc  cô.
 
Cũng  đợi Chu Phù phản ứng, bàn tay to của  nắm lấy cằm cô, ngang ngược hôn lên môi.
 
Đến khi buông  , cả  Chu Phù   hổ đến phát nóng.
 
Trần Kỵ hài lòng véo gò má ửng hồng ấm áp của cô, khẽ cong môi  thể phát hiện : “Chiếm hời hai , cũng coi như em  lợi hại, ngược   thể  cần lên mạng tìm kiếm cách để theo đuổi , em cũng  thể xuất bản sách để dạy  khác .”
 
Chu Phù: “…”
 
Dường như   ôm lâu nên   dính một chút mùi rượu và t.h.u.ố.c lá quen thuộc của .
 
Nhàn nhạt, đổi  nếu  dính mùi ở nơi khác, thế nào cô cũng  tắm một  nữa mới thoải mái, nhưng bởi vì là Trần Kỵ, Chu Phù  hiểu   cảm thấy  chút dễ chịu.
 
Đêm nay, Chu Phù ngủ   trong trạng thái nai con chạy loạn.
 
Không ngờ  thể ngủ nhanh như , cũng  ngờ  thể ngủ ngon như thế.
 
Hiện thực dường như so với giấc mơ còn  thể tưởng tượng nổi, vì  mà một đêm , cô gần như ngủ một mạch mà  mơ gì cho đến khi báo thức reo lên.
 
Tối hôm qua  khi  ngủ, cô đặt đồng hồ báo thức sớm hơn một tiếng so với buổi sáng bình thường.
 
Từ  khi chuyển đến nhà Trần Kỵ, cô cũng  dậy sớm như .
 
Chỉ là tối qua  khi lên mạng tìm kiếm hướng dẫn để theo đuổi  khác  chút gợi ý, dự định cũng học theo để áp dụng với Trần Kỵ, thế nên cô xuống bếp để  bữa sáng cho  một .
 
Xuống giường, cô rón rén  khỏi cửa phòng.
 
Tối hôm qua lúc cô đặt đồng hồ báo thức,  tính qua thời gian lúc bình thường  dậy, lúc  trong nhà bếp  vặn   chút thức ăn chín gì.
 
Sau khi Chu Phù vội vàng chuyển đến đây, bản   một  dùng qua tạp dề, động tác lưu loát chọn  một ít nguyên liệu nấu ăn mà Trần Kỵ  mua  ngày hôm qua, xử lý xong rửa sạch.
 
Đang cầm d.a.o lên, định cắt cà chua thành từng miếng nhỏ,   từ lúc nào Trần Kỵ   lên khỏi sô pha.