Người đàn ông mặc áo T – shirt rộng thùng thình, theo tiếng động mà lười biếng   nhà bếp, mí mắt chỉ nhướng một nửa, lông mày bất giác nhíu , lúc  so với thời gian bình thường  dậy sớm hơn bốn mươi phút cho nên thoạt  giống như là còn  tỉnh ngủ, càng ít  một chút lạnh lùng ngạo mạn, nhiều thêm mấy phần gần gũi ở nhà.
 
“Em  gì ?” Giọng  mang chút khàn khàn lúc mới dậy.
 
Chu Phù  thấy âm thanh, xoay   theo bản năng, một tay dính nước cà chua, một tay khác cầm d.a.o phay.
 
Trần Kỵ thấy thế, cơn buồn ngủ nhanh chóng biến mất, cả  lập tức tỉnh táo , lông mày càng nhíu chặt hơn, giọng  lạnh lùng và nghiêm túc: “Em động  d.a.o  gì, ai bảo em xuống bếp?”
 
Anh bước hai bước  tới  mặt cô,   nhiều lời, một tay lấy d.a.o phay từ trong tay Chu Phù đặt qua một bên,  đó cúi đầu xuống, bàn tay to  vẻ thô ráp nắm lấy tay cô dính nước cà chua, cẩn thận kiểm tra từ trong  ngoài một lượt,  khi thấy rõ ràng màu đỏ đấy đều là nước cà chua, lông mày mới thoáng giãn  một chút.
 
“Sao  dậy sớm thế?” Chu Phù ngước mắt  , rõ ràng  đặt báo thức sớm hơn lúc bình thường  tỉnh dậy  ít, “Bình thường   qua bốn mươi phút  mới dậy ?”
 
Mặt Trần Kỵ  chút  đổi đưa tay tháo tạp dề xuống, thản nhiên : “Lúc nào em  khỏi phòng,  đều  thể tỉnh.”
 
Chu Phù thoáng im lặng, đột nhiên nghĩ hôm nào đến nửa đêm  cũng  ngoài uống nước,  giống như quả thật đều  thể lập tức tỉnh dậy,  đó   là vô tình  cố ý mà dành thời gian với cô.
 
“Ngược  thì em.” Người đàn ông theo thói quen đeo tạp dề lên  , “Sáng sớm  ngủ, chạy đến nhà bếp mò mẫm cái gì? Đói bụng   gọi  ?”
 
“Không …” Chu Phù l.i.ế.m môi , “Không  em  theo đuổi  , cho nên   bữa sáng cho  để thể hiện tài năng.”
 
Trần Kỵ nghiêng đầu liếc  cô, chỉ đưa lưng về phía cô, lạnh nhạt : “Thắt dây giúp  .”
 
Thật  bình thường lúc  ở một  cũng  thể  , nhưng hôm nay cô ở đây,  hết   tới  khác   cô giúp  thắt.
 
Chu Phù  lời đưa tay, ngoài miệng  thầm: “Anh đừng   tin, hiện tại em thật sự   một  món, ít nhất thì mì trứng cà chua, cơm chiên và xào rau gì đó, những việc  ở nhà em đều  thể , em   qua mấy năm .”
 
Đầu lưỡi Trần Kỵ  vui mà đẩy đẩy hàm : “Đã   cần em .”
 
“Nhân tiện nhắc nhở em một chút, cho em  tin tức nội bộ.” Anh cầm lấy quả cà chua cô  cắt một nửa, “Ở chỗ ông đây, xuống bếp là trừ tiền, em suy nghĩ , xuống bếp thì  hôn vài  mới bù  .”
 
Chu Phù: “…?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-146.html.]
——
 
Tác giả  lời  :
 
Trần Kỵ: Lần  xuống bếp một  thì  chủ động hôn ít nhất mười  mới  thể bù .
 
Chu Phù: …
Thật  dựa  khí chất Trần Kỵ để lộ  mà , lạnh lùng tự phụ, ngạo mạn và hỗn  thôi, bất kể là dùng từ nào để  thì  ngoài  , đều  dính dáng gì đến mấy chữ “rửa tay nấu canh” (*).
 
(*) Rửa tay nấu canh: Nguyên văn là “Tự thử trường quần đương lư tiếu, vi quân tẩy thủ tác canh thang”, nghĩa là  đàn bà mở quầy rượu, vì phu quân rửa tay nấu canh.
 
 đây dường như mới là bộ dạng mà Chu Phù quen thuộc nhất.
 
Bữa sáng đầu tiên cô ăn  khi mới đến Kim Đường là  ,   mỗi một bữa đều  thể thiếu sự chăm sóc tận tình của .
 
Anh  chỉ  qua một  “Không cần em ”, cũng  bao giờ chỉ là lời  ngoài miệng.
 
Chu Phù   đẩy sang một bên, im lặng  động tác thuần thục của  tiếp nhận những thứ vốn dĩ  do “ theo đuổi” như cô .
 
Trong lòng bất giác xúc động, lá gan cũng  khỏi lớn lên. Một lúc lâu , cô bất chợt mở miệng hỏi một câu: “Trần Kỵ… Em  thể, ôm  một chút ?”
 
“…” Sống lưng  đàn ông cứng đờ, yết hầu trượt lên trượt xuống, ngữ khí vẫn ung dung bình tĩnh như cũ, “Ôm .”
 
Ưu điểm lớn nhất của  là cực kì hào phóng.
 
Mí mắt Chu Phù cong cong, bước bước nhỏ  tới phía  , hai tay mảnh khảnh cẩn thận vòng đến eo gầy gò của Trần Kỵ, sườn mặt nhẹ nhàng dán ở  lưng rộng lớn của , giữa mũi lập tức  thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt thuộc về .
 
Là mùi mà cô  thích.
 
Cô   ôm  như ,  ảnh hưởng đến động tác xuống bếp của   , nhưng cô  nỡ buông .
 
Trong nháy mắt rau xanh rửa sạch cho  nồi, tiếng dầu lách tách cũng theo đó vang lên, Trần Kỵ dường như phản ứng  điều kiện, giơ một tay , lập tức phủ lên hai cánh tay mảnh khảnh của Chu Phù quanh eo .