Chu Phù nắm chặt lòng bàn tay, mạnh mẽ nhịn cảm giác buồn nôn đến  ói khó chịu xuống, chậm rãi gõ đoạn khiến cô cũng  nhịn  mà mặt đỏ tới mang tai:【Không … Em đang vẽ bản kế hoạch cho cuộc sống hạnh phúc và   trong tương lai của chúng …】
 
Trần Kỵ:【…】
 
Giao diện trò chuyện yên tĩnh vài giây, cả hai đều  gửi nửa chữ.
 
Chu Phù  câu  quê mùa đến  thể quê mùa hơn  liền diễu võ dương oai dừng   màn hình, trong lòng chỉ còn  hai chữ hối hận.
 
Vừa  gửi gói biểu cảm , mấy lời tỏ tình đó chắc chắn gửi trong lúc  chút bệnh, Trần Kỵ bên   gửi tin nhắn tới.
 
Trần Kỵ:【Em rảnh rỗi nhỉ, xem  là  sắp xếp nhiệm vụ vẽ bản vẽ  đủ nhiều.】
 
Chu Phù:【Đó   vì chuyện …】
 
Trần Kỵ giờ phút   dáng ông chủ, bắt đầu kiểm tra công việc:【Ba tầng mặt bằng vẽ  mấy tầng ?】
 
Chu Phù lúc  mới giật  nhận    là tự bê đá đập chân , chỉ  thể thành thật đáp:【Hai tầng…】
 
Trần Kỵ:【Được, in bản vẽ  giấy A2, mang đến phòng  việc của , bây giờ lập tức sửa cho em.】
 
Chu Phù:【…】
 
Trần Kỵ:【Ngược     xem, bản kế hoạch em vẽ cho cuộc sống tương lai của chúng    và hạnh phúc đến mức nào.】
 
Chu Phù:【…】
 
Một bàn các thực tập sinh cùng khóa  Chu Phù đau buồn  dậy in bản vẽ, sôi nổi tỏ vẻ tò mò và đồng tình: “Sao  yêu cầu sửa bản vẽ nhanh như ? Chúng  cũng  lập tức nộp cho sếp xem ?”
 
Chu Phù lắc đầu,    nước mắt : “Mọi   cần .”
 
Dù  bọn họ   phát điên, vẽ cho Trần Kỵ bản kế hoạch cho cuộc sống hạnh phúc trong tương lai…
 
Lý Thuận “A” một tiếng: “Vậy cô  chuyện gì thế?”
 
Lúc  Chu Phù    nổi nữa: “ chỉ… Vừa   chút vấn đề…”
 
Không  bản vẽ  vấn đề, mà là não   vấn đề.
 
Trong phòng  việc,  đàn ông cầm bút đỏ,  lên tiếng mà khoanh tròn bản vẽ Chu Phù  mới mang .
 
Cũng  mở miệng mắng, chỉ  một lúc lâu, lạnh nhạt : “Vấn đề vẫn còn  ít.”
 
Chu Phù: “À… Em sẽ sửa  cho .”
 
Trần Kỵ lười biếng nhấc mí mắt, tiện tay gấp bản vẽ   mặt cô, khẽ nhếch môi : “Xem , bản kế hoạch cuộc sống hạnh phúc trong tương lai   vẫn  để ông đây đích  vẽ mới .”
 
Chu Phù: “…”
 
Người đàn ông liếc  vẻ mặt căng thẳng của cô gái nhỏ  mặt như  việc sai  bắt, nhịn   hừ  một tiếng: “Rốt cuộc con  nó em học những thứ lừa dối đường ngang ngõ tắt  từ  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-148.html.]
 
Chu Phù mím môi, cũng   ý định bán  Hứa Tư Điềm.
 
Trần Kỵ gần như  cần suy nghĩ: “Hứa Tư Điềm dạy em?”
 
Chu Phù: “…”
 
Sao  cái gì cũng .
 
“Em  cần   cũng , tên ngốc Lục Minh Bạc đó cũng chỉ  mỗi chiêu .” Dù  tám năm , cùng một chiêu , Lục Minh Bạc cũng dạy cho , chỉ là   chấp nhận.
 
Trần Kỵ nhịn   nữa, xem như nể mặt cô.
 
Chu Phù phồng má, cảm thấy chỗ   nên ở lâu: “Vậy em   nha?”
 
Cô xoay   rời .
 
“Chờ một chút.” Giọng  trầm trầm của  đàn ông từ phía  truyền đến.
 
Chu Phù  tiếng  đầu , thấy tay  chỉ lên bản vẽ  bàn mà   mới sửa qua, “Bản kế hoạch cuộc sống hạnh phúc  mang  ? Định để cho  tiếp tục thưởng thức ?”
 
Chu Phù: “…”
 
Rất , cô  cố gắng  thành một   trừ tiền.
 
Chu Phù  hiểu, rốt cuộc ở chỗ Trần Kỵ, ngoại trừ hôn môi , còn  cái gì tăng tiền nữa?
 
Sau khi sửa bản vẽ xong, cũng đến giờ tan , Trần Kỵ về nhà  cơm trưa cho cô .
 
Chu Phù thu dọn đồ đạc  xuống lầu,  đường về nhà  ngang qua một cửa hàng bán hoa.
 
Giờ phút  là giờ cơm trưa nên trong tiệm hoa cũng   quá nhiều , Chu Phù  ở  cửa yên lặng quan sát một hồi, chủ tiệm thấy , vội vàng từ bên trong   chào hỏi: “Cô gái nhỏ,    xem một chút ? Rất nhiều hoa  mới nhập sáng nay,  tươi  .”
 
Chu Phù ít nhiều  chút rung động.
 
Mấy năm nay, cô  áp lực cuộc sống vội vã,  lâu lắm    thưởng thức những thứ tao nhã .
 
Không chịu nổi sự nhiệt tình của chủ tiệm, Chu Phù vẫn  nhịn  mà  kéo .
 
Chủ tiệm mỉm : “Là chuẩn  tặng bạn trai ?”
 
Chu Phù suy nghĩ, lắc đầu: “Không …”
 
Không hẳn, dù  cô vẫn còn đang trong giai đoạn theo đuổi, Trần Kỵ vẫn  mở miệng đồng ý.
 
Hai    là  yêu, nhưng… Là vợ chồng.
 
Cô mở miệng : “Tặng cho chồng của .”
 
Chủ tiệm gật đầu, động tác lưu loát đề cử cho cô mấy bó hoa  mới gói xong.