Dù  đây cũng là chuyện hiếm , cô  cần  lo lắng về học phí trong  khai giảng .
 
Chỉ là câu trả lời  khiến Trần Kỵ tương đối  hài lòng, đuôi lông mày  đàn ông nhướng lên, ánh mắt như ẩn giấu một con d.a.o băng nhỏ, lành lạnh lướt qua, giọng  cũng mang theo chút nghiêm túc, hừ lạnh  một tiếng, giữa những hàng chữ đều mang theo mùi vị chua chát: “À,   là về ký túc xá ở một tuần , em vui vẻ đến mức như ?”
 
Chu Phù  lên tiếng, đang  xổm  vali gấp quần áo.
 
Trần Kỵ lười biếng theo  từ phòng khách,  rảnh rỗi dựa  khung cửa phòng ngủ chính, liếc  cô, bổ sung một câu: “Sẽ   là…”
 
Chu Phù  tiếng  đầu , ngước mắt  : “Cái gì?”
 
“Sẽ   là…” Anh kéo dài âm cuối, ngữ khí vô cùng khó chịu, “Sẽ   là gặp  trai em trai  lâu  gặp trong trường chứ?”
 
Chu Phù sửng sốt,  nhịn    tiếng,  đó cố ý trêu chọc , cô  vẻ kinh ngạc hít sâu một , vô tội nháy mắt mấy cái: “Sao cái gì  cũng  thế, là  mấy  như …”
 
Đầu lưỡi Trần Kỵ lưu manh đẩy đẩy gò má, bộ dạng bướng bỉnh và hỗn  thôi, suýt chút nữa  cô chọc tức chết: “Em cũng thật giỏi.”
 
Cô gái nhỏ mím môi, cố nhịn xúc động  tiếp tục , lịch bịch chạy  phòng khách lấy đồ, để Trần Kỵ một  lẻ loi trong phòng ngủ.
 
Vẻ mặt  đàn ông khó chịu   giường lớn trong phòng ngủ của cô, xụ mặt, vô cùng trẻ con đạp nhẹ vali chướng mắt  một cước.
 
Còn cảm thấy  đủ,  còn thuận tay  bừa bộn đống quần áo mà Chu Phù  gấp xong.
 
Đợi đến khi mơ hồ   bên ngoài vang lên tiếng bước chân cô trở về phòng, Trần Kỵ mới đột nhiên vớt Cô Lỗ  xổm một bên lên, tiện tay đặt lên bộ quần áo lộn xộn trong vali hành lý của Chu Phù,  đó  giả vờ như   gì, tiếp tục bắt chéo chân, lười biếng  ở  giường.
 
Vài giây , Chu Phù trở  phòng,   cửa, đập  mắt cô là một mớ hỗn độn.
 
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô gái nhỏ chuyển qua chuyển    Cô Lỗ và Trần Kỵ.
 
Một lát ,  đàn ông bình tĩnh tự nhiên  lên, ôm Cô Lỗ từ trong vali ,  phía  mặt  chút  đổi mà  xổm xuống bên cạnh vali  mặt cô, bàn tay to kiên nhẫn cẩn thận gấp từng bộ quần áo lộn xộn bên trong    đấy.
 
Chu Phù  yên tại chỗ  nhất cử nhất động của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-153.html.]
 
Sau đó chợt  Trần Kỵ bất chợt  một câu: “Những  trai em trai  lâu  gặp trong trường  kiên nhẫn  em gấp quần áo và thu dọn hành lý ?”
 
Chu Phù: “…”
 
Chạng vạng ngày hôm  lúc tan ca ăn cơm xong, Trần Kỵ nhanh chóng lái xe đưa Chu Phù lẫn hành lý đến  lầu ký túc xá sinh viên nữ đại học Bắc Lâm.
 
Chiếc xe của  quá phô trương, Chu Phù vốn chỉ   đưa đến gần cổng trường,  đó xuống xe   là  .
 
Nào ngờ  hiểu  Trần Kỵ sửng sốt   , lập tức lái xe đến  ký túc xá của cô.
 
Sau khi dừng xe , còn  như thật mở đèn nháy đôi,  đó khóa ghế phụ lái. Anh xuống xe , lười biếng  tới đầu xe  cô lấy vali xuống, mới chậm rãi  tới bên cửa ghế phụ lái   cô mở cửa xe.
 
Toàn bộ quá trình mất  nhiều thời gian, ngay cả những con kiến  ngang qua cổng trường cũng    Chu Phù  xe sang trọng với trai  đưa về trường học.
 
Cô gái nhỏ mím môi nhận lấy vali thì buồn : “Anh… Đi mau …”
 
“Làm gì? Bây giờ sốt ruột  đuổi   ?” Người đàn ông nhướng mày, vô cùng khó chịu, “Lo lắng mấy  trai em trai của em  thấy ?”
 
Người đàn ông  hất cằm, giọng  vô cùng ngạo mạn: “Ngược    xem xem, mấy  em trai  của em rốt cuộc còn  tự tin    mà chạy tới nối  tiền duyên với em.”
 
Chu Phù: “…”
 
Sau khi trở về ký túc xá, Chu Phù thoáng sửa sang  chiếc giường mấy tháng  ngủ, cô lấy bộ đồ ngủ từ trong vali    phòng tắm.
 
Khi giặt xong bộ đồ ngủ, mũi cô chợt tràn ngập mùi thơm tươi mát nhẹ nhàng  bộ đồ ngủ mang từ nhà đến.
 
Mùi hương  giống hệt   Trần Kỵ, ngay cả Phương Hân và Đơn Đình Đình các cô  cũng  giống.
 
Lúc  Chu Phù và Trần Kỵ luôn ở bên , còn   cảm giác gì, hôm nay bất chợt tách ,  đột nhiên  thấy, bỗng nhiên hiểu  cảm giác mà Đơn Đình Đình các cô  .
 
Đuôi mắt Chu Phù rũ xuống,  tự giác mà suy nghĩ giờ phút  Trần Kỵ sẽ  chuyện gì.