Đầu bên  điện thoại đột nhiên dừng một chút, tiếng ồn ào xung quanh dường như  ngăn cách giữa hai , hai bên chỉ  thấy  thở của .
 
Cách đó  xa  tàn cây cổ thụ,  hình  đàn ông cao với bả vai rộng lớn, mái tóc màu đen rời rạc dính lên trán, một tay giơ điện thoại dán bên tai, đường cong cánh tay  vẻ vô cùng lưu loát mạnh mẽ, nửa  ẩn  đèn đường mờ nhạt. Rõ ràng  chỉ tùy ý mặc một chiếc áo T – shirt đen thuần tầm thường nhất  hề chú ý, nhưng vẫn  cần  gì cả, chỉ lười biếng  ở đó cũng khiến cho cô gái qua đường xung quanh  ngừng  .
 
Rõ ràng  thoát khỏi trường học, sớm trở thành con cưng của trời cao  thể với tới trong nghề, nhưng sự kiêu ngạo bẩm sinh khó thuần phục  vẫn giống như thiếu niên nhiều năm .
 
Người đàn ông  ngẩng đầu, bình tĩnh liếc  bệ cửa sổ ký túc xá Chu Phù. Trong mắt dường như cũng giống như , chỉ  một  cô.
 
Trầm mặc một lúc lâu,  hừ  một tiếng, hờ hững mỉa mai cô: “Nhớ cái rắm, ông đây thật vất vả mới tiễn em , mới  thể trải qua vài ngày yên tĩnh, em thật đúng là  thể dát vàng lên mặt .”
 
Lúc  Chu Phù một chữ cũng  tin, bình tĩnh “Ồ” một tiếng, nửa  ghé  bệ cửa sổ. Cô  về phía  đàn ông cách   xa  vẫy tay, giống như đang tạm biệt, “Vậy   tản bộ tiếp , em sẽ  quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của  nữa.”
 
Cô gái nhỏ  xong,  cúp điện thoại. Sau một lúc, thanh âm trầm thấp của  đàn ông từ đầu  điện thoại truyền tới: “Cho em những gì  thể, còn  xuống ?”
 
Đạt  mục đích, Chu Phù  khống chế  mà cong cong mí mắt, l.i.ế.m liếm môi, vẻ mặt  hai chữ “thành công”, cũng  trêu chọc  nữa. Sau khi hết sức ngoan ngoãn trả lời  một câu “Dạ”, cô xoay  tắt đèn  bàn   chẳng ngó ngàng gì mà chạy xuống lầu ký túc xá.
 
Cô  vòng quanh cầu thang, bước chân  ngừng, tính tình luôn luôn dịu dàng cũng  lúc gấp gáp  nhịn  như .
 
Trong nháy mắt cô chạy chậm đến  cửa ký túc xá, bóng dáng cao lớn rảnh rỗi đang chờ  tàn cây cổ thụ của Trần Kỵ đập  tầm mắt cô.
 
Khung cảnh , bốn năm đại học cô  ảo tưởng vô  .
 
Cô cũng từng  học về ký túc xá  mỗi tối, lặng lẽ hâm mộ từng cặp đôi nhỏ  thiết ôm ấp  tàn cây. Cô cũng từng hi vọng xa vời, nếu lúc   xảy  nhiều chuyện rối loạn như , cô cũng  từng  qua lời khó  với Trần Kỵ, như     cũng  thể giống như những  con trai đó, lười biếng nhẫn nại chờ cô ở  lầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-155.html.]
 
Khi đó cô cũng thật  ngờ, cho dù là chuyện  xảy  trong tám năm qua vẫn   bất kì  đổi nào, vẫn tồn tại giữa hai , vẫn từng xảy  một cách thiết thực. Kết quả là, Trần Kỵ vẫn nguyện ý xuất hiện  tàn cây .
 
Ánh mắt Chu Phù  rời một tấc dính   , rõ ràng mới  xuống lầu bước chân  nhanh. Giờ phút  cũng sắp đến  mặt , cô cũng  tự giác  giật  tại chỗ, chóp mũi vô cùng chua xót.
 
Cách đó  xa, lông mày của  đàn ông nhướng lên, thấy cô chậm chạp  tiến lên,  dứt khoát  thẳng tới chỗ cô.
 
Lúc  về phía , mùi thơm ngát  tắm rửa xong của cô gái nhỏ trong nháy mắt phả  mặt.
 
Trần Kỵ hít sâu một , ánh mắt bất giác đánh giá   cô, lúc  đầu lười đẩy đầy gò má, bàn tay to đột nhiên nâng lên nhẹ nhàng nắm lấy cằm mềm mại của cô, ánh mắt ảm đạm  rõ: “Ai dạy em trực tiếp mặc áo ngủ xuống lầu?”
 
Chu Phù nhất thời  kịp phản ứng, cô “A” một tiếng,  đó cúi đầu theo bản năng,  thấy cả   mặc áo ngủ màu vàng ấm áp. Lúc  mới nhớ tới  mới tắm rửa xong, khi  thấy  ở  lầu chờ, cô chỉ lo phấn khởi,  nghĩ ngợi gì liền nóng não vọt xuống.
 
Chu Phù  hổ mím môi .
 
Trần Kỵ lạnh lùng : “Đi lên  quần áo   xuống, lát nữa em  định  ngoài ?”
 
“Dạ.” Chu Phù gật đầu, đang định  lời xoay  trở về, bước chân bỗng nhiên dừng . Cô ngước mắt  , thuận miệng dặn dò, “Vậy  chờ em một chút.”
 
Hai tay Trần Kỵ miễn cưỡng đút  túi quần, nếp nhăn mí mắt sâu. Anh rảnh rỗi gật đầu, lưu manh  khẽ một tiếng: “Yên tâm , tới cũng tới , chạy   dâu.”
 
Chu Phù cong môi , lo lắng  chờ quá lâu nên vội vàng chạy lên .
 
Từ  đến nay ngữ khí Trần Kỵ lạnh nhạt. Thấy thế, âm lượng hiếm khi lớn hơn một chút, giống như  yên tâm lắm: “Đừng chạy vội như , lát nữa  ngã.”