“Em  .”
 
Lúc xuống , Chu Phù như thường ngày, cô mặc jumpsuit  tay.
 
Trần Kỵ liếc mắt: “Cũng  thấy nóng .”
 
Chu Phù  lên tiếng, cô ngẩng đầu  , nhanh chóng chuyển đề tài: “Sao   về?”
 
“Nhìn đường.” Trên con đường nhỏ trong sân trường,  ít sinh viên cùng đạp xe đạp  tới  mặt. Trần Kỵ gần như theo thói quen nắm chặt cánh tay nhỏ bé của cô, một tay kéo  từ ngoài đường  bên trong. Sau khi đổi vị trí với cô từ ngoài  trong, mới chẳng thèm để ý đáp  cô, “Về .”
 
Đã trở về,  trở về.
 
Rõ ràng là trong một thời gian dài, căn nhà  đều chỉ  một   ở, theo lý thuyết đó mới là trạng thái sinh hoạt quen thuộc nhất của .
 
 ai  thể ngờ đến Chu Phù mới dọn đến  đầy hai tháng, hôm nay bất chợt dọn . Anh về đến nhà,   cửa,   ánh sáng trong nhà, cũng   cô mang dép lê  tới  lui khắp nơi, thỉnh thoảng ôm Cô Lỗ lẩm bẩm  chuyện, cô đơn và vắng vẻ một chút liền tràn ngập cả căn nhà.
 
Nhà  giống nhà,  cũng   nhiều tâm tình để tiếp tục ngây ngốc. Cuối cùng ngay cả cửa cũng  ,   hiểu  trở   xe  lái xe  ngoài  mục đích, lái   một  nữa về tới  lầu ký túc xá của cô.
 
Sắc mặt Trần Kỵ  đổi hắng giọng: “Đến trường các em  chút việc, tiện đường nên  ngang qua  lầu ký túc xá của em. Vốn cũng   ý định gọi cho em, như   đúng lúc lắm, em tự gọi điện thoại tới mà?”
 
Chu Phù  tai trái  tai , coi như   thấy.
 
“Cũng .” Trần Kỵ rảnh rỗi cụp mắt liếc cô,  như   nhếch môi , “Bằng   vài , ngoài miệng  theo đuổi  khác, hôn cũng cho em hôn, ôm cũng cho em ôm, chiếm hời  ít, kết quả mới theo đuổi vài ngày,    thấy tăm .”
 
Chu Phù liế.m môi , vô cùng tự nhiên liền tìm đúng chỗ: “…”
 
“Xét thấy tiền án bỏ trốn của em tương đối nghiêm trọng.” Trần Kỵ mang theo chút u oán đưa tay véo má cô: “Còn  cũng  thể  nhắc nhở em, chiếm hời của  cũng   chiếm  công.”
 
Theo đuổi vài ngày liền chạy, nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu  bắt đầu,  sẽ   khả năng buông tha cô.
 
Cơ bản là Chu Phù   tâm tư  những lời  dối của . Toàn bộ tâm tư đều đặt bên cạnh ống quần buông xuống, thỉnh thoảng lau qua bàn tay nhỏ bé của cô.
 
Chu Phù quan sát kĩ các cặp đôi bình thường xung quanh trường học,   ai cũng thế, nhưng ít nhất   đều  mật nắm tay như .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-156.html.]
Quan hệ giữa cô và Trần Kỵ tuy rằng tương đối phức tạp, nhưng chuyện nắm tay  dường như   là một vấn đề lớn gì.
 
Bây giờ cô là  chủ động theo đuổi. Người  theo đuổi  đưa tới cửa ,  thì   lý do gì mà buông tha.
 
Chỉ là việc  quả thật còn  thẹn thùng, nhưng mà nghĩ đến hai  hôn  cũng  hôn  chỉ một , cũng quả thật như lời Trần Kỵ , hôn đều hôn một cái, ôm cũng  ôm . Vậy còn nắm tay nhỏ bé gì đó thì ,  hào phóng như , hẳn là cũng   lý do gì từ chối nhỉ.
 
Một  cô bối rối thật lâu, Chu Phù đột nhiên mở miệng với  đàn ông bên cạnh: “Trần Kỵ.”
 
“Hả.” Ngữ điệu của  vẫn lười biếng như cũ.
 
“Không    ưu điểm lớn nhất của  là   hào phóng ?” Ánh mắt Chu Phù mang theo chút chờ mong.
 
Người đàn ông nhướng mày: “Làm ?”
 
Chu Phù há miệng, mới   cô còn cảm thấy tràn đầy dũng khí. Lúc  lời  đến bên miệng,   hiểu   cái  chăm chú của , cô  căng thẳng: “Vậy… Hay là… Anh đưa tay của  cho em mượn nắm một chút ?”
 
“Cũng, cũng    nhất định  nắm, đó là… Anh  xem bọn họ đều nắm, nếu như chúng   nắm, sẽ lộ  chúng …”
 
Chu Phù   một nửa, thật sự tìm   lý do dư thừa, ánh mắt   tự nhiên rời . Sau đó cô cúi đầu, tay  tự giác thò   cổ gãi gãi, cả  bất giác nóng lên.
 
Không  tự nhiên  chết.
 
Rốt cuộc vẫn là da mặt mỏng,    loại chuyện chủ động .
 
“Lộ  chúng  thế nào?” Trần Kỵ buồn .
 
Chu Phù chớp mắt, rốt cuộc cũng nghĩ  một lời giải thích hợp lý: “Có vẻ như chúng  giống cha con, dù  em vẫn là sinh viên, còn    ngoài xã hội, thoạt  hai chúng  thì ít nhiều vẫn  chút khác biệt…”
 
“…” Trần Kỵ suýt chút nữa   cô  cho tức chết,  nhẹ một câu, “Rốt cuộc em    trai em trai nào trong trường , cái  là chê  già .”
 
Anh cũng chỉ lớn hơn cô  hai tuổi!
 
Cô gái nhỏ há miệng: “Cũng  …”
 
Người đàn ông từ  cao  cô, thu hết những phản ứng nhỏ nhặt của cô  đáy mắt, cuối cùng khóe môi vẫn khẽ nhếch lên.