Anh Luôn Ở Đây - Chương 157

Cập nhật lúc: 2025-02-16 11:42:00
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giây lát , Chu Phù chỉ cảm thấy cổ tay còn đặt gáy của đột nhiên một trận ấm áp bao trùm. Bởi vì đàn ông đây thường xuyên cầm gỗ mài giũa lâu năm nên lòng bàn tay nổi lên vết chai tay, tiếp xúc vẻ sần sùi, nhưng hết tới khác là cảm giác như , cho trong lòng Chu Phù nhịn run rẩy một trận.

 

Cô căng thẳng nắm chặt lòng bàn tay, mặc cho Trần Kỵ kéo tay đến bên cạnh , đó hừ một tiếng, thấp giọng : “Tay em nắm chặt như , nắm như thế nào?”

 

“Thả lỏng một chút.” Giọng thẳng thắn quyến rũ.

 

Chu Phù a một tiếng, tự chủ liền lời buông lỏng bàn tay .

 

Bàn tay to của đàn ông tách ngón tay xanh xao của cô , cử chỉ tự nhiên đan mười ngón tay , trong nháy mắt ham m.uốn chiếm hữu tăng thêm.

 

Chu Phù vốn tưởng rằng chỉ là vô cùng đơn giản nắm tay, thật ngờ thể hào phóng đến nước , lập tức giải quyết vấn đề trong một .

 

Cảm xúc ấm áp trong lòng bàn tay cho cô bất giác rụt tay , nhưng dường như Trần Kỵ cũng ý định cho cô cơ hội hối hận, bàn tay to lớn nắm chặt cô hơn một chút, ngừng dắt bên cạnh .

 

Chu Phù căng thẳng đến mức tim đập nhanh hơn, chuyện cũng kịp suy nghĩ, giọng mang theo chút mềm mại: “Trần Kỵ, , nhẹ một chút…”

 

Người đàn ông thấy thế uể oải cúi đầu, đầu lưỡi lưu manh đẩy đẩy hàm , cà lơ phất phơ : “Không chê già ? Ông đây còn dùng sức, em nhẹ như thế nào?”

 

Chu Phù: “…?”

 

Lời càng ngày càng phát triển theo hướng kì lạ .

 

Chỉ là cảm giác nắm tay quả thật còn hơn nhiều so với trong tưởng tượng.

 

Mười ngón tay đan trong chốc lát, Chu Phù liền kéo cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của một cách tự nhiên.

 

Trần Kỵ từ chối cũng lên tiếng, vẫn để cô dùng sức nặng nửa của phủ lên .

 

Hai khác gì bất kì cặp đôi trẻ tuổi bình thường trong sân trường, cùng qua con đường lớn trong rừng rụng đầy lá cây. Rõ ràng nhiều năm từng gặp mặt ở trường, câu câu trò chuyện, chút ngăn cách nào.

 

Chu Phù: “Giáo viên chuyên ngành của tụi em mỗi lên lớp đều nhắc đến .”

 

“Lý Sinh ? “Trần Kỵ chút ấn tượng.

 

“Ừm ừm.”

 

“Thầy dạy em hai năm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-157.html.]

“Chè đậu đỏ ở căn tin 3 của trường ăn ngon, giống mùi vị của Kim Đường bên , ăn ?”

 

“Ừ, mỗi học xong môn chuyên ngành đều .” Trần Kỵ đáp.

 

Đôi mắt Chu Phù sáng ngời: “Em cũng .”

 

Kiến trúc phòng học chuyên ngành riêng, vị trí ngay bên cạnh căn tin 3.

 

“Bình thường em thích ở vị trí bên trái cửa sổ màu hồng phấn gần hồ cá chép ăn chè đậu đỏ, ăn thể bên ngoài.” Chu Phù tiếp tục .

 

Trần Kỵ : “Ừ, cũng .”

 

Chu Phù kinh ngạc nhướng mi , đầu tiên là phát hiện trùng hợp mừng rỡ, đó ánh mắt đột nhiên ảm đạm, rõ ràng trùng hợp như , nhưng mấy năm nay bao giờ cùng đến.

 

Trần Kỵ giống như phát hiện tâm trạng của cô, bàn tay to xoa lên đỉnh đầu cô, rối tung sợi tóc của cô, thản nhiên : “Mấy ngày nữa cùng ăn nhé.”

 

Chu Phù nở nụ : “Được.”

 

Hai đến phố ăn vặt ở cửa hông trường học, các cặp đôi đại học Bắc Lâm bình thường đều thích đến đó.

 

Mặc dù hai bọn họ giờ phút danh bất chính ngôn bất thuận, nhưng vẫn ăn ý cùng một mục tiêu.

 

Chuyện hai ở thời đại học cũng từng qua, hiện giờ vặn cơ hội bổ sung.

 

Đi bao lâu, mặt gặp giáo viên chuyên ngành Lý Sinh mà Chu Phù nhắc tới.

 

Cái đầu tiên của đối phương khi thấy Trần Kỵ tiên là sửng sốt, đó mặt lập tức nở nụ .

 

Ở khoa kiến trúc đại học Bắc Lâm, bất kể Trần Kỵ ở trong miệng giáo viên nào, đó đều là sự tồn tại của học trò cưng.

 

“Chào thầy Lý ạ.” Chu Phù còn nghiệp, vẫn là sinh viên tay , nụ liền lộ chút sợ sệt.

 

“Chào thầy Lý ạ.” Trần Kỵ hiếm khi khiêm tốn theo một câu.

 

Lý Sinh mở to mắt, trong ánh mắt toát vẻ tán thưởng cũng giấu : “Khách quý Trần Kỵ, cơn gió nào thổi em về Bắc Lâm của chúng thế. Hai năm hiệu trưởng gọi điện thoại bảo em trở về mở buổi tọa đàm truyền thụ kinh nghiệm cho các em khoá , em đều thời gian tới.”

 

Trần Kỵ nhếch môi, cho dù là đối mặt với thầy giáo , trong xương cốt vẫn lộ vẻ ngạo mạn bẩm sinh: “Hai năm đó em ở Anh.”

 

Chu Phù đột nhiên ngừng , cô bỗng nhiên nhớ tới Hứa Tư Điềm với cô  nguyên nhân Trần Kỵ nước Anh.

Loading...