Lý Sinh thích Trần Kỵ từ đáy lòng, ông tùy ý gật đầu, cũng chỉ chuyện : “Sao hôm nay em tới đây thế?”
Trần Kỵ nắm tay Chu Phù buông , lười biếng hất cằm về phía Chu Phù, lúc những lời cao ngạo với Chu Phù còn nữa: “Em đến thăm cô , thuận tiện dẫn cô ngoài dạo chơi ăn chút gì đó.”
Sự chú ý của Lý Sinh rốt cuộc cũng rơi Chu Phù, vẻ mặt ông tràn đầy kinh ngạc: “Hai đứa… Quen ? Bạn gái em ?”
Ông về phía Trần Kỵ.
Mà vẻ mặt phía thẳng thắn, lập tức giới thiệu: “Không bạn gái, là vợ của em.”
Hai má Chu Phù lúc nóng lên.
Dù ở mặt thầy giáo đến chuyện còn nghiệp đăng ký kết hôn, ít nhiều cũng chút hổ.
Sau đó Lý Sinh kinh ngạc, lắc đầu : “Vậy trùng hợp , môn chuyên ngành của hai vợ chồng các em đều do thầy dạy.”
Trần Kỵ nể tình gật đầu: “Thật trùng hợp ạ.”
Anh nghiêng đầu Chu Phù, về phía Lý Sinh nữa: “Cho nên xin thầy Lý quan tâm cô nhiều hơn một chút ạ.”
“Con bé vốn là sinh viên của , còn cái gì quan tâm quan tâm.” Lý Sinh , “Tính tình Chu Phù dịu dàng, thầy vốn còn lo lắng con bé ngoài thực tập dễ dàng bắt nạt. Xem cần lo lắng , đầu kiến trúc Phù Trầm như em dẫn dắt, thầy giáo viên cũng hâm mộ.”
Chu Phù mím môi, ngượng ngùng né tránh phía Trần Kỵ.
“Rất .” Lý Sinh về phía Chu Phù, “Sớm quyết định chuyện cũng , cũng em lúc thằng nhóc còn ở Bắc Lâm liều mạng như thế nào . Kiến trúc vốn mệt mỏi, sinh viên bình thường gặm thứ gì đó bốn, năm năm cũng chắc thể gặm hết, thằng bé mất một năm rưỡi để học xong, đó liền xin Anh.”
Lý Sinh chậc chậc hai tiếng, cảm thán : “Thằng nhóc liều mạng thật đấy. Lúc buồn bực, tuổi còn trẻ, cũng đang theo đuổi cái gì, giống như là vô cùng sốt ruột trường để tiến xã hội. Bây giờ sự nghiệp định, hoãn để lập gia đình cũng , vợ chồng son thể sống .”
Anh Chu Phù: “Có nhà của em ở đây, em cần lo lắng gì cả.”
Chu Phù bất giác về phía Trần Kỵ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-158.html.]
Thật nhất định tính, Trần Kỵ mới lớn hơn cô hai tuổi. Nếu dựa theo quỹ đạo cuộc sống bình thường mà , cũng là ở tuổi đang học thạc sĩ trong trường đại học.
Chỉ là mấy năm nay cô ít câu chuyện về từ miệng khác.
Tướng mạo , gia thế , rõ ràng điều kiện trời ưu ái thể tùy ý, phương diện học tập còn liều mạng chết.
Người bên ngoài cũng nguyên nhân trong đó, chỉ cảm thán một câu sếp và bình thường chung quy là giống .
Mà bây giờ Chu Phù cũng mới , đại khái là bởi vì câu của cô cố ý đẩy xa .
Để cho dù là liều mạng, cũng tranh thủ tất cả thời gian để nhanh chóng trở thành mà bất kể cô cuộc sống như thế nào, đều thể cho, đó xuất hiện ở mặt cô một nữa.
Chu Phù cúi đầu, hốc mắt nhịn đỏ lên.
Đều tại câu của cô, mấy năm nay chắc cũng vất vả.
Sau khi lời tạm biệt với thầy giáo, cô bĩu môi. Trần Kỵ chẳng thèm để ý đến những chuyện đó, bàn tay to thò tới vai cô, kéo lòng . Sau đó ngón tay nắm lấy vành tai mềm mại của cô, vân vê, thuận miệng hỏi: “Có dạo phố sinh viên bên ngoài ?”
Chu Phù lắc đầu: “Không .”
Cơ bản là thời gian giờ học đại học của cô đều dùng để thêm kiếm tiền, thời gian cũng tiền đến đây giải trí.
Trần Kỵ : “ cũng từng dạo. Lúc bạn cùng phòng của thường bạn gái kéo đến, dạo em?”
Chu Phù: “Được.”
Trần Kỵ nắm tay cô một nữa, động tác thuần thục như luyện tập vô .
Hai cùng đường phố đông đúc, xung quanh bày nhiều quán nhỏ.
Bởi vì nhiều cặp đôi là sinh viên, cả con phố thể chơi trò gì cũng phức tạp, bầu khí chút tương tự lúc cô còn ở Kim Đường, Trần Kỵ dẫn cô khu vui chơi đó.
Đi dạo một hồi, lúc bởi vì mấy câu của thầy giáo mà tâm tình nặng nề cũng dần dần chuyển biến .