“Không  thấy  ?” Cậu hỏi.
Chu Phù trong chốc lát  thích ứng kịp với việc  thấy  ở trường học.
Cô  căng thẳng: “Nhìn,  thấy .”
“Thấy ?” Có lẽ là bởi vì   mới ngủ say nên giọng  của Trần Kỵ  chút buồn chán hiếm thấy, “Thấy  mà  lên tiếng?”
Chính  cũng  hiểu rõ tại    vô cớ để ý đến hành vi cẩn thận giữ  cách với   khi  lớp của cô: “Giả vờ  thấy?”
“…”
“Không …” Chu Phù nhét cặp sách  ngăn kéo,  xuống ghế. Sau một loạt hành động, cô phát hiện ánh mắt lười biếng của đối phương vẫn  rời khỏi  , còn bày  cái dáng vẻ nếu  đợi  cô đáp  thì sẽ  từ bỏ, nhịp tim của cô tăng nhanh một cách khó hiểu, cô mím môi, cũng   nên  cái gì, cô căng thẳng, thuận miệng hỏi: “Sao   tới đây?”
“…”
Lời    buột miệng thốt , cô  cảm thấy câu hỏi   gì đó  đúng, học sinh còn   phép đến trường ?
 mà, Trần Kỵ dường như  hỏi đến nghẹn họng, nhướng mày,  cũng  hiểu tại    đến đây.
Sau một lúc lâu, Chu Phù mơ hồ  thấy tiếng  nhạt quen thuộc vang lên bên tai.
Giọng  của  thiếu niên kéo dài, đột nhiên nghiêm túc : “Đến để học, ông đây, yêu tha thiết, việc học.”
Chu Phù: “…”
Cả   toát  khí chất bất cần đời, từ đầu sợi tóc đến gót chân, tất cả đều   một chút liên quan gì đến việc yêu thích học tập.
Chu Phù cũng   tiếp tục im lặng      , đây chắc chắn là một lý do ,  lẽ cô nên khen  mấy câu cho thích hợp, cô suy nghĩ  nhẹ nhàng : “Vậy  giỏi quá.”
Trần Kỵ: “…”
Lần đầu tiên, Trần Kỵ  cô  cho   nên lời.
Khi tiếng chuông giờ  sách buổi sáng vang lên, Hứa Tư Điềm  còn cách nào khác đành bước  lớp và trở về chỗ , cô thấy cuốn bài tập mà Chu Phù tùy tiện mở    vượt quá ranh giới, chiếm một góc nhỏ  bàn của Trần Kỵ, cô  lo lắng đưa tay  và dịch nó  cho cô.
Chu Phù vốn tưởng rằng cô  đủ cẩn thận với Trần Kỵ,  ngờ   còn sợ  hơn cô, nhất thời  nhịn  .
Bởi vì nụ  nhạt nhẽo , Trần Kỵ theo bản năng nghiêng đầu qua, một tay lười biếng chống cằm ở  bàn, ánh mắt vô thức dừng    Chu Phù,  chút xuất thần.
Dường như đây là  đầu tiên cô  như   mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-16.html.]
Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu  khuôn mặt cô, má lúm đồng tiền thấp thoáng hiện .
Bài  buổi sáng là tiếng Anh, Chu Phù mở sách  và nhẹ giọng theo kịp nhịp  to của cả lớp, phát âm của cô  chuẩn và trôi chảy.
Trần Kỵ tay  đến đây, lúc      coi  là  ngoài,  trai tùy ý đưa tay lấy một cuốn sách  bàn của Chu Phù và đặt lên mặt.
Sau đó, cùng với tiếng  nhẹ nhàng của cô,  gối đầu lên sách giáo khoa của cô mà tiếp tục ngủ bù.
Cậu ngủ cho đến khi chuông tan tiết reo nhưng vẫn   dấu hiệu thức dậy.
Ban đầu, Lục Minh Bạc hào hứng  , tưởng  thể ôn chuyện với   em hiếm khi đến trường của , nhưng   ngay lập tức ngậm miệng  khi  thấy cảnh .
Cậu  từng nếm trải sự gắt gỏng khi ngủ dậy của Trần Kỵ , nếu ồn ào thì  thể sẽ mất nửa cái mạng.
Mới tan tiết  vài phút, nhiều nam sinh lớp khác  tụ tập ngoài hành lang như hôm qua.
Lần  họ vẫn ngựa quen đường cũ, nhưng   để ý rằng  thêm một  đang gục đầu ngủ ở chiếc ghế trống bên cạnh Chu Phù, tốp ba tốp năm   từ cửa   tất cả đều vây quanh cô.
Chu Phù khẽ nhíu mày, lấy tay bịt tai,  thèm ngẩng đầu lên, yên lặng học thuộc từ vựng.
Một nhóm  cợt nhả, hôm qua họ  hỏi  phương thức liên lạc, hôm nay họ  hỏi, họ tiếp tục  những lời bỉ ổi mà họ   xong, ồn ào nhốn nháo, âm thanh thực sự  nhỏ.
Vài giây ,  thiếu niên đang im lặng ngủ bên cạnh bất ngờ đá  chiếc ghế trống của Lục Minh Bạc ở hàng ghế .
Một tiếng “ầm”, chiếc ghế lập tức đổ xuống  mặt  .
Một nhóm  vô thức im lặng.
“Mẹ nó, tất cả cút hết cho ông.”
Giọng  của  thiếu niên  lớn, nhưng  toát  vẻ lạnh lùng đáng sợ, giọng điệu  khàn khiến   cảm thấy hoảng hốt.
Có  hít một ngụm khí lạnh, thấp giọng : “Đm, là  Kỵ!”
“Đi  , chạy nhanh thôi.”
Xung quanh yên tĩnh trở  ngay lập tức.
Chu Phù vô thức nắm chặt tay, tim đập dữ dội.
Trong nháy mắt, Trần Kỵ dường như nhận  điều gì đó, lười biếng  dậy nghiêng đầu  cô.
Cậu thấy mặt của cô gái  xanh xao nhợt nhạt, là dáng vẻ  dọa cho sợ hãi, trông vô cùng căng thẳng.