Anh Luôn Ở Đây - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-02-16 15:28:17
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng Chu Phù thắt .

 

Những gì cô với đây thật sự quá đáng, nhưng cô ngờ rằng thiếu niên lạnh lùng cứng rắn từ truớc đến nay sợ hãi tới như .

 

Đến mức thà tin những vị thần mà coi thường đây, còn hơn đặt hy vọng cô.

 

Hóa chỉ cô, cũng sẽ cảm thấy bất an.

 

Cô cẩn thận nhướng mi một cái, đó chủ động nắm lấy bàn tay to đang buông thõng ở ống quần của , nắm lấy ngón trỏ của như một đứa trẻ con, lắc lắc hai cái như lấy lòng, : “Hôm nay em lấy học bổng năm học , học bổng coi như là để em tự mua phần thưởng cho , liên quan gì tới cả.”

 

Chu Phù suy nghĩ một chút, vội vàng mượn giấy bút của ông chủ quán sữa, khom , dựa chiếc bàn nhỏ thấp bé của quầy hàng, như thật mà từng nét từng nét tinh tế giấy nợ cho Trần Kỵ.

 

Sau khi ký tên , còn ngốc ngốc thuận tay quệt lấy sốt cà chua từ xúc xích nướng mua lên ngón cái, cắn môi ấn ngón tay tờ giấy nợ.

 

Trần Kỵ từ cao xuống, đuôi mắt cụp xuống liếc nhất cử nhất động của cô, nhịn nhếch môi mỉm.

 

“Trả cho ông chủ ạ.” Chu Phù trả bút cho chủ quán dậy, thái độ vô cùng đoan chính dùng hai tay đưa giấy nợ cho .

 

Trần Kỵ trong chuyện khách khí với cô, tùy tiện nhận lấy, đơn giản qua, nhạt gật đầu, gấp tờ giấy nợ , tiện tay đút túi quần, chuyển đề tài sang chuyện khác: “Học bổng bao nhiêu?”

 

Chu Phù thành thật : “Mười nghìn.”

 

Cô chớp mắt, mặt là biểu cảm đắc ý thể giấu .

 

“Hạng nhất?” Trần Kỵ cũng từng học khoa kiến ​​trúc của trường đại học Bắc Lâm, điểm gần như đầu, mặc dù cố ý phấn đấu vì những thứ , nhưng hạng nhất hàng năm đều thuộc về , đàn ông nhẹ nhàng véo má Chu Phù, “Giỏi lắm, học bổng kiến trúc dễ lấy .”

 

Anh xong, lấy điện thoại nữa, nhanh chậm chuyển cho Chu Phù năm chữ .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-160.html.]

Lúc điện thoại của Chu Phù hết pin tự động tắt nguồn, thông báo nhắc nhở nào, cô đang yên lặng uống sữa Trần Kỵ mới mua, uống hai hớp mới nhớ một ly khác vẫn còn ở tay , đang định đưa cho , tầm mắt vô ý thấy nội dung màn hình điện thoại của .

 

Đó là ảnh chân dung của một miếng đậu hũ nhỏ, Chu Phù thể quen thuộc hơn, thấy thế, cô khó hiểu hỏi: “Anh chuyển tiền cho em gì?”

 

Trần Kỵ để ý hất cằm về phía đôi giày trong tay cô, : “Giày là phần thưởng em tự mua cho , còn tiền là phần thưởng cho.”

 

Chu Phù a một tiếng: “Anh đừng cho em tiền mãi, tiền lương của em đủ dùng .”

 

Anh giở trò đưa tay vò loạn tóc cô, ngữ khí vẫn ngạo mạn như cũ: “Ông đây cho, em quản ?”

 

Chu Phù: “…”

 

Chút tiền đó là gì, nhưng cố tình do thiếu chút tiền , cô gái của khổ sở suốt tám năm qua.

 

Tám năm , thể ở bên cạnh cô, thậm chí dám tưởng tượng, một công chúa chỉ gì khác như cô, rốt cuộc chịu bao nhiêu đau khổ.

 

Hôm nay cuối cùng cũng đem trở về bên cạnh , liền nghĩ cách cho cô bộ những thứ .

 

Chỉ là cho .

 

Sau khi dạo phố, động tác Chu Phù lén dắt tay Trần Kỵ rõ ràng thành thạo hơn nhiều.

 

Về thậm chí nỡ buông , cho rằng phát hiện, cô vẫn mừng thầm, đây là âm thầm cho phép.

 

Hai một chút dừng một chút, thời gian trôi qua thật nhanh, đây Chu Phù tưởng tượng nhiều , trải qua cuộc sống của cặp đôi bình thường ở gần trường học với Trần Kỵ sẽ trông như thế nào, hôm nay bỗng nhiên thực hiện , khiến cô cảm thấy vô cùng quý trọng.

 

Cho dù gần đến giờ đóng cửa ký túc xá, cô vẫn nỡ rời .

 

Ra khỏi đầu ngõ, lúc ngang qua một tiệm gà rán, hai mắt cô sáng ngời, ngẩng đầu Trần Kỵ: “Anh ăn ?”

Loading...