Tối nay cô  ăn  ít thứ, mặc dù chỉ nếm vài miếng  nhét hết cho Trần Kỵ ăn hết, nhưng đồ ăn   nhiều loại, giờ phút  bụng cô  no tám chín phần.
 
 vì nghĩ đến việc   ngoài liền  xa , một  lẻ loi ở ký túc xá, cô vẫn tìm cách kiếm cớ  ở chung với  thêm một chút.
 
Không chờ Trần Kỵ mở miệng, cô  tiếp tục  thêm: “Cá viên ở cửa hàng đó  ngon, lúc  mỗi  em tan , ông chủ sẽ cho em một phần, tự em cũng  .”
 
“À, là mấy năm  em  thêm ở đây.” Trong ấn tượng, cô còn   với Trần Kỵ về cuộc sống lúc , sợ    hiểu ý, cô vội vàng giải thích.
 
Trần Kỵ thản nhiên”Ừ” một tiếng, : “ lúc tìm một chỗ  .”
 
Câu   nghĩa là đồng ý, Chu Phù vui vẻ kéo   trong tiệm.
 
Vừa  tiệm, ông chủ   đón,  thấy khuôn mặt quen thuộc của Chu Phù, vội vàng niềm nở chào hỏi ôn chuyện: “Lâu lắm  mới gặp  con nhỉ?”
 
Chu Phù gật đầu,  đáp: “ , năm nay con  thực tập, cho nên ít trở  trường học ạ.”
 
“Công việc vẫn thuận lợi chứ?” Ông chủ thuận miệng hỏi.
 
Chu Phù  đầu  Trần kỵ và gật đầu, “Dạ, khá là , đồng nghiệp  , lãnh đạo cũng  .”
 
Người đàn ông bên cạnh thản nhiên nhếch khóe môi.
 
Ông chủ tiếp lời: “Chú   mà, mấy tháng  gặp, hiếm thấy con mập một chút, hẳn là sống cũng  tệ lắm.”
 
Chu Phù chớp mắt, rõ ràng như  …
 
Ông chủ  chuyện xong thì  về trong bếp.
 
Trần Kỵ đột nhiên giơ tay véo má cô, lười biếng : “Đừng  ông .”
 
“Hả?” Chu Phù  hiểu.
 
“Mập lên cái rắm, ngày đó ở  sô pha, xương cốt đều chọc đau .” Khóe môi  khẽ nhếch.
 
Chu Phù phản ứng , cả khuôn mặt đều đỏ đến   cách nào  : “…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-161.html.]
Hai  tìm một cái bàn trống  xuống, Chu Phù thuận miệng hỏi: “Anh  tới chỗ   ?”
 
Trần Kỵ mất tự nhiên rời mắt: “Không .”
 
“Vậy em gọi bừa nhé?” Cô dựa theo ấn tượng lúc , gọi mấy món mà các học sinh khá thích ăn.
 
Sau khi đưa tờ giấy chọn đồ ăn cho ông chủ, ánh mắt bỗng nhiên dừng  ở tủ đông lạnh với những chai thủy tinh đựng nước  ga cách đó  xa.
 
Trần Kỵ   quen thuộc với ánh mắt  của cô, lúc  cô cầu xin , để cô ăn một miếng kem, chính là như thế .
 
Trong  thời gian , tính tình nhỏ nào đó của cô    khơi ,   nơm nớp lo sợ khi mới gặp hai tháng , mà   nhiều biểu cảm và thói quen  khắc sâu trong xương cốt của cô.
 
Trần Kỵ  theo ánh mắt của cô đến tủ đông lạnh, ngữ điệu và lời  vẫn giống tám năm : “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
 
Cái khác đều  thể thương lượng, đồ lạnh thì  cần bàn nữa.
 
Chu Phù tự xưng là đối phó với Trần Kỵ  giỏi, suy nghĩ chút, liền  với : “Anh  , lúc  khi em còn  việc ở đây, thường xuyên thấy nhóm học sinh nam gọi chai nước  ga ,  cần tới đồ khui nắp chai, chỉ cần dùng đũa thôi là mở  , động tác cực kỳ  trai luôn.”
 
Vừa dứt lời, ánh mắt lạnh lẽo của Trần Kỵ lập tức liếc qua, bình tĩnh liếc  Chu Phù hai giây,  đó đột nhiên  dậy  về phía tủ đông.
 
Cô gái nhỏ ôm mặt chống khuỷu tay lên bàn,  nhịn  .
 
Trong lúc đó, ông chủ bưng đĩa thức ăn  tay , đặt những món cô  gọi lên bàn,  đó khẽ : “Chú  mà, hai con chắc chắn là một đôi.”
 
Chu Phù khó hiểu: “Dạ?”
 
Ông chủ  tiếp: “Vừa  lúc bạn trai con bước  cửa hàng, chú   cảm giác quen thuộc, nhất thời  nhớ  gặp   ở , kết quả vợ chú , đây là  hồi  thường xuyên tới chỗ chúng  đặt hàng, tám mươi phần trăm chính là  , chắc chắn luôn.”
 
“Sau đó chú mới nghĩ, đúng là   thật, chú nhớ rõ lúc đó cửa hàng  mới khai trương,  ăn cũng   lắm, mỗi ngày đều nhờ lượng đơn đặt hàng lớn của  , mới giúp bọn chú sống sót qua nửa năm đầu tiên, lúc đó bọn chú  tặng đồ để cảm ơn, kết quả    cần gì cả, chỉ  bọn chú đối với cháu  một chút, cho nhiều tiền lương chút,   trợ cấp, đừng để cháu  quá nhiều việc ”.
 
“Lúc đó vợ chồng chú đoán, chắc chắn là đang theo đuổi cháu.”
 
Lúc  chóp mũi Chu Phù cay cay, ánh mắt bình tĩnh liếc  bóng lưng cao lớn của Trần Kỵ đang khom lưng lấy nước ngọt cho , cô   thấy thanh âm gì nữa, chỉ là  nhạt gật đầu.
 
Một lúc , Trần Kỵ tay cầm chai thủy tinh ướp lạnh đựng nước  ga trở   bàn  xuống.
 
Ngón tay cong lên, mặt  chút  đổi gõ nhẹ hai cái  bàn Chu Phù, ngữ khí ngạo mạn: “Nhìn kỹ.”