Đoán chừng đợi lâu, nên cô chỉ lấy một chiếc khăn giấy để lót tạm .
Trên giường một chỗ phình , Trần Kỵ đến bên giường, thấy Chu Phù đang co ro bên trong, trán chút mồ hôi, sắc mặt tái như bệnh, trông kì lạ, khác với dáng vẻ hoạt bát .
Biết cô đau, đoán chắc là do mấy ngụm nước ga ướp lạnh lúc nãy gây nên.
Trần Kỵ nhíu mày, lấy trong túi loại thuốc mới mua, đỡ dậy: “Uống , lát nữa đưa em bệnh viện.”
Chu Phù giờ phút nhắm mắt , nhúc nhích chút nào, chỉ há miệng nuốt viên thuốc xuống, giọng mơ hồ rõ: “Em … Em một lát là khỏi , bệnh cũ thôi.”
Việc do cô từ chối, trong lòng Trần Kỵ thắt , bộ dạng của cô giống như thích hợp ngoài, nghĩ chút, : “Được, nếu em thì , lát nữa sẽ tới khám cho em, quần áo , như sẽ thoải mái hơn.”
Chu Phù rê,n rỉ mở mắt.
Trần Kỵ siết chặt hàm răng, đột nhiên cúi ghé bên tai cô trầm giọng : “Em lười động, để cho em?”
Những lời khiến cô gái nhỏ mở to mắt, lọt trong tầm mắt là khuôn mặt nghiêm túc chút giễu cợt của đàn ông.
Tim cô đột nhiên đập dữ dội, quên luôn nửa phần đau đớn, dùng sức dậy, nhận đồ từ trong tay toilet.
Lúc , bác sĩ Trần Kỵ gọi cũng tới.
Đối phương Chu Phù xem qua, chỉ là bệnh cũ cần điều trị lâu dài, mặt mang theo bịch truyền nước đến, truyền một chai, cấp cứu gấp.
Trần Kỵ cẩn thận hỏi: “Cô uống Ibuprofen, xung đột với cái ?”
Bác sĩ vội vàng trả lời: “Không , xung đột.”
Anh tùy ý bốn phía xung quanh, nghĩ rằng đây là khách sạn, nên thích hợp nhắc nhở: “Chỉ là đang trong kỳ kinh nguyệt thể chuyện đó, nên nhịn một chút.”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ: “… Hiểu , phiền ngoài một chuyến.”
Sau khi tiễn bác sĩ , Trần Kỵ trở bên mép giường của Chu Phù.
Thấy cô mềm mại như bông trốn chăn, bàn tay to vươn tới mái tóc đen dài xõa tung chiếc gối trắng tinh của cô.
Quả nhiên còn .
Anh nghĩ chút, cầm máy sấy tóc từ trong phòng tắm , ở đầu giường, để cô ngủ say, im lặng sấy tóc cho cô.
Thật lâu , tiếng máy sấy tóc rốt cuộc cũng ngừng.
Chu Phù trừng lớn mắt, liền thấy Trần Kỵ đang kiên nhẫn chỉnh sửa mái tóc giúp .
Cô gái nhỏ lúc bệnh, mang theo giọng mũi, âm thanh chút trẻ con : “Trần Kỵ, em hiện tại còn bao nhiêu sức lực, cho nên việc theo đuổi , em tạm hoãn một đêm.”
“Ừm…” Anh khẽ đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-163.html.]
Dù cũng trông cậy trình độ theo đuổi khác của cô.
Chu Phù tiếp tục : “Em vẫn đau, thể… Ôm em một cái ?”
Đuôi lông mày Trần Kỵ nhướng lên, hừ một tiếng: “Rõ ràng là em theo đuổi , yêu cầu nhiều như chứ?”
Nói tới lui, động tác cũng thành thật.
Một lúc , vén một góc chăn lên, từ phía bao phủ lên, một tay kéo cô lòng, động tác vô cùng thuần thục, giống như luyện tập qua vô .
Mặt mày Chu Phù chua xót, thanh âm yếu ớt nhưng thẳng thắn: “Trần Kỵ, chỉ là, dù thường ngày chỉ một , em cũng kiên cường.”
Trần Kỵ: “Ừ.”
Cằm của đàn ông đặt đỉnh đầu cô, khi , Chu Phù thể thấy yết hầu khẽ rung lên.
“ mỗi khi ở đây, em đều, sẽ càng một chút…” Chu Phù tiếp tục .
“Làm .” Bàn tay to ấm áp của Trần Kỵ đột nhiên chạm bụng của cô, xoa nhẹ từng chút, “Ông đây sớm em cho quen .”
Người đàn ông đưa tay xoa nhẹ lên cô, đôi môi mỏng vô thức chạm vành tai mềm mại, thở ấm áp phả lên cổ cô, khiến tự chủ rùng .
Đột nhiên, hỏi: “Sắp đến sinh nhật em ?”.
Chu Phù : “Còn một hai tháng.”
Anh , là một đêm Giáng sinh: “Vậy cũng nhanh thôi.”
“Có điều ước nào em thực hiện , , ông đây lẽ sẽ giúp em thực hiện .”
Chẳng hạn như bạn trai gì đó, hiện tại đang đau lòng cho cô, mở miệng khi sẽ đồng ý.
Chu Phù ngờ đột nhiên hỏi như , cô vô thức cắn môi , nghĩ nghĩ, mặt đỏ tai hồng nhắc nhở : “ bác sĩ , trong thời kỳ kinh nguyệt … “
Trần Kỵ sửng sốt một chút, đó khỏi hừ một tiếng, ngữ cà lơ phất phơ, ái : “Ồ, hoá nguyện vọng của nào đó vẫn luôn là như ?”
Chu Phù đột nhiên trợn to hai mắt: “…!!”
——
Tác giả lời :
Không hiểu thì hỏi, tổng cộng tám phòng? Lấy gì??
Trần Kỵ ngạo mạn qua: Một đêm bảy , mỗi một phòng, phòng cuối cùng sạch sẽ để ngủ khi xong, hiểu ?
Chu Phù: …