Chu Phù cũng  ngờ     thể dễ dàng thốt  lời như .
 
Lưng cô gái nhỏ cứng đờ trong chớp mắt, lập tức im lặng, cả  nóng bừng,  hổ  tìm một cái lỗ để chui .
 
Chỉ là lúc    cái lỗ cho cô chui , suy nghĩ một chút, cô dứt khoát vò đầu bứt tai, cũng   đoán Trần Kỵ giờ phút  rốt cuộc  biểu cảm như thế nào, dù  cô ở  mặt  mất mặt cũng   một  hai .
 
Nghĩ , Chu Phù lặng lẽ hít một , cô cắn môi, hạ quyết tâm, cố gắng giữ  chút sức lực cuối cùng, trở  trong vòng tay ấm áp của Trần Kỵ, hai cánh tay mảnh mai thăm dò bên eo ,   đó buông lỏng tay, cả  thoáng quấn quanh tới   .
 
Không chui  lỗ thì chui  trong lòng.
 
Yết hầu của  đàn ông chống   đỉnh tóc cô bất giác trượt lên trượt xuống,  thở  ngưng .
 
Còn  kịp lên tiếng, chợt  thấy âm thanh yếu ớt của Chu Phù từ trong lòng  rầu rĩ truyền : “Lúc   từng  qua, lúc em  ôm ,  thể nhanh chóng ôm,  cần thông báo…”
 
Trần Kỵ đầu tiên là sửng sốt,  đó thấp giọng hừ  một tiếng, giọng  như cũ trầm xuống: “  em cái gì ?”
 
Chu Phù “Ừ” một tiếng: “Em chỉ  với  một tiếng… Nếu  sợ  hiểu lầm.”
 
Đuôi lông mày Trần Kỵ khẽ nhướng: “Hiểu lầm cái gì?”
 
“Hiểu lầm em   chiếm hời của  gì đó.” Chu Phù nhất thời cũng  hiểu nên  cái gì, liền thuận miệng trả lời .
 
Người đàn ông kéo dài giọng: “Chẳng lẽ   ?”
 
“…” Chu Phù chớp mắt, cơn đau ở phần  cơ thể  mới dịu , vẫn còn đang kiềm chế khả năng suy nghĩ của cô, phản ứng nhất thời  chút chậm, “Hình như cũng thế…”
 
Cô cắn môi,  suy nghĩ một chút, cuối cùng nhẹ nhàng giải thích cho hành vi của  một câu: “Thật , cũng  thể  là chiếm hời, từ đó  vẻ như em đang đùa giỡn lưu manh.”
 
“Chẳng lẽ em   đang đùa giỡn lưu manh ?” Anh tiếp tục hỏi ngược .
 
Hai má Chu Phù dán  lồng n.g.ự.c rộng lớn của , khẽ lắc đầu, sợi tóc  lộn xộn xoa lên cổ ,  cho  thở   nặng hơn: “Em chỉ là,  dựa   gần hơn một chút theo bản năng thôi.”
 
“Phản ứng si.nh lý, hiểu ? Đây là do con  khống chế  ,   đạo đức phẩm hạnh  vấn đề.” Cô càng  càng hăng say, ngụy biện hết   đến  khác.
 
Chờ  xong, mới bỗng nhiên phát giác, nhịp tim kề sát bên tai, dường như  hiểu  trở nên dồn dập.
 
Chu Phù liế.m môi : “Trần Kỵ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-164.html.]
 
“Ừ.”
 
“Sao tim  đập nhanh ?”
 
“Phản ứng si.nh lý, hiểu?” Anh lập tức lấy lời    của cô trả lời qua loa trở .
 
Chu Phù suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: “Vậy  , là   sô pha, cũng là phản ứng si.nh lý, đúng ?”
 
Đôi mắt  đàn ông đột nhiên rũ xuống, một lúc lâu  khẽ nhếch khóe môi, hờ hững hỏi: “Em là cô gái nhỏ,  đối với chuyện  lòng hiếu kỳ tràn đầy như  chứ? Em   hổ  thế?”
 
Chu Phù phồng má: “Em    mà… Con   khống chế …”
 
Trần Kỵ: “…”
 
Thấy Trần Kỵ  lên tiếng, Chu Phù liền tiếp tục truy hỏi: “Vậy   em đụng  chỗ nào của ?”
 
“…” Ánh mắt Trần Kỵ tối sầm, nghiến chặt hàm răng, “Đụng  , trong lòng em   ?”
 
Lúc  lá gan Chu Phù  đầu tiên lớn như thế: “Vậy ?”
 
Yết hầu Trần Kỵ trượt lên trượt xuống, hừ  một tiếng, ngữ điệu đột nhiên trở nên   đắn: “Muốn  ? Vậy đưa em chạm thêm  nữa nhé.”
 
Anh  xong, bàn tay to vốn còn vòng ở bên eo cô  thật sự vươn  phía , bắt  bàn tay nhỏ bé dán  lưng  của cô, thoáng dùng chút sức lực, đưa tay cô giả vờ  xuống  tìm kiếm.
 
Chu Phù kinh ngạc mở to hai mắt, tim bắt đầu đập  chịu thua kém,    còn bình tĩnh như lúc nãy.
 
Rốt cuộc vẫn là một cô gái nhỏ cái gì cũng  từng thử qua, ngay cả phim cũng  từng xem qua, cô giả vờ chủ động hơn nữa, da mặt cũng vẫn mỏng như cũ.
 
Trần Kỵ khẽ mím môi mỏng, cố nén ,  thể cảm giác  cô gái nhỏ  bàn tay nhỏ bé của  nắm trong lòng bàn tay khống chế   phát run.
 
Đang định hù dọa cô liền buông tha,   cô giả vờ trấn tĩnh : “Đây chẳng  là,  để cho em chiếm hời  ?”
 
Đầu lưỡi Trần Kỵ lưu manh đẩy đẩy gò má, khóe môi thật sự nhịn   khẽ nhếch lên, thản nhiên “Ừ” một tiếng, : “Xem  đêm nay cơ thể em  thoải mái, miễn cưỡng tính là bệnh nhân, đành  hy sinh bản  một chút, coi như cho em chút an ủi là  .”
 
Chu Phù gật đầu, theo lời   tiếp: “Anh  cũng đúng,  gì  ai đến thăm bệnh nhân tay  chứ?”
 
“…” Trần Kỵ suýt chút nữa  cô chọc .