Anh Luôn Ở Đây - Chương 165

Cập nhật lúc: 2025-02-17 05:02:23
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ là ngoài miệng mặc dù như , trong lòng vẫn căng thẳng chết, lòng bàn tay Trần Kỵ kéo theo, thật sự chạm một khoảnh khắc ấm áp nào đó, cô gái nhỏ tiền đồ rụt tay .

 

Đây là đầu tiên kể từ khi cô lớn như , đối mặt với sự khác biệt đặc biệt nhất giữa hai giới.

 

Vẫn là Trần Kỵ tự kéo theo, hổ bao bọc khiếp đảm, chọc cho cả trốn ở lồng n.g.ự.c đỏ tới mang tai.

 

Tinh thần căng thẳng cao, liền tâm tư dư thừa khống chế sức lực tay, lúc cô co rúm , đầu ngón tay như va chạm một vị trí khó lường nào đó.

 

Chợt thấy đàn ông “Shhh” một tiếng, khi bất giác hít một khí lạnh, giọng nặng nề mang theo chút ý tứ khó hiểu, siết chặt hàm răng: “Có em cho rằng đêm nay em tới, ông đây thể gì em nên mới thể kiêng nể gì ?”

 

Chu Phù lúc là thật sự chút luống cuống, thấy giọng của đổi, liền bắt đầu chút sợ hãi, cơ bản là can đảm ngước mắt : “Em xin , em , cũng với em là thể bóp…”

 

Trần Kỵ lúc thật sự cô chọc , tiếng trầm thấp qua, ánh mắt liếc gò má phiếm hồng của cô. Sau đó đột nhiên giơ tay nắm lấy cằm mềm mại của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khiến cho ánh mắt trốn tránh của cô với ánh mắt của giao , giây tiếp theo, cúi đầu, hôn thẳng đôi môi mềm mại trong suốt của cô gái nhỏ.

 

Nụ hôn sâu, mang theo tính chiếm hữu ngang ngược của .

 

Bàn tay to bên đột nhiên bóp bên eo cô, rõ ràng từng vượt quá khuôn phép, thể tìm chính xác vị trí mẫn cảm yếu ớt nhất của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.

 

Chu Phù kinh ngạc bất giác há miệng, nhưng vặn cho cơ hội thừa dịp mà xông , khóe môi tràn thở yếu ớt gặm nhấm nuốt chửng trong nháy mắt.

 

Cô chỉ thể ép ngửa đầu, cảm nhận hương thơm thoang thoảng của gỗ vờn quanh chóp mũi, cùng với sự khác thường của đôi môi mềm mại tê dại.

 

Thật lâu , Trần Kỵ thoáng buông lỏng sức lực đang nắm cằm cô.

 

Chu Phù khó khăn lắm tìm thở, ánh mắt đều chút mơ hồ: “Anh như thế nào…”

 

Cô còn xong, giọng khàn khàn của dọa đến tắt tiếng.

 

Người đàn ông chút để ý khẽ li.ếm môi , như như đáp cô: “ với em là thể bóp, em liền bóp, em cũng với thể hôn, hôn một cái, cũng chuyện gì lớn chứ?”

 

Chu Phù chớp mắt, cảm thấy lý, dứt khoát gật đầu: “Không , thể hôn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-165.html.]

“…” Trần Kỵ hừ một tiếng, Chu Phù tiếp tục , “Vậy chúng đây xem như… Hòa ?”

 

“Hòa ?” Lông mày nhướng lên, giống như chuyện hoang đường gì đó. Anh kéo khóe môi xuống, mạnh mẽ nghiêm túc , “Em cảm thấy, cái rõ ràng vẫn là, tương đối chịu thiệt thòi ?”

 

Chu Phù phồng má, nhớ một chút hương vị, cũng tỏ vẻ đồng ý đối với cách của : “Vậy… Em cho hôn mấy cái nữa nha?”

 

“Chu Phù.” Trần Kỵ đột nhiên gọi tên cô, bắt đầu lời thấm thía mà giáo dục, “Đùa giỡn lưu manh, vẫn chú ý chừng mực.”

 

“Không thể để chuyện gì mà cả một buổi tối cho em chiếm hết .”

 

“Đã hiểu ?”

 

“Đã hiểu.”

 

Chu Phù là một tham lam, nhưng mỗi đối đầu với Trần Kỵ, lòng tham giống .

 

Nói chung trong tiềm thức liền cảm thấy Trần Kỵ nuông chiều , cho nên thổ lộ thật lòng với dường như dần dần cũng khó mở miệng như nữa.

 

Cô suy nghĩ một chút, vẫn theo suy nghĩ trong lòng , bám chui lòng , hai tay và hai chân ôm quấn chặt hơn một chút, đó giọng dịu dàng từ lồng n.g.ự.c tràn : “Vậy hôn , đêm nay thể… Ôm em ngủ một đêm ? Đừng sang phòng khác…”

 

Trần Kỵ mặc cho cả cô co trong khuỷu tay : “ phát hiện em đúng là voi đòi tiên đấy.”

 

Chu Phù ừ một tiếng: “Vậy ?”

 

Trần Kỵ nhớ rõ đêm nay rốt cuộc tức giận bao nhiêu , ngữ khí bắt đầu chút bất đắc dĩ: “Em cảm thấy em cọ xát như , đêm nay còn thể ngủ ?”

 

Chu Phù cố gắng tranh thủ giúp : “Tướng ngủ của em cũng tệ, ngủ ngoan ngoãn, lộn xộn, sẽ quấy rầy đến .”

 

Trần Kỵ nhạo một tiếng: “Ngoan ngoãn? Ngoan ngoãn cái rắm, một cái sô pha chia hai đầu ngủ, ban đêm còn thể liên tục chui lòng , cũng là ngủ thật, là giả vờ ngủ nghĩ cách đùa giỡn lưu manh nữa.”

 

Chu Phù mở to mắt: “Thật ?”

 

“Lừa em gì?”

Loading...