Sắc mặt Tiêu Kỳ cứng đờ, hít sâu một  mới đè nén cảm xúc,  còn thất lễ.
 
Chỉ là ngữ khí vẫn chua xót như cũ, ngoài  nhưng trong    với Trần Kỵ: “Không ngờ  còn  thích  cắm sừng.”
 
Chu Phù nhíu mày, vốn tưởng rằng từ cắm sừng  bất kể là ai  xong đều sẽ tức giận.
 
Nào ngờ  đàn ông bên cạnh  , vẻ mặt ung dung bình tĩnh, khóe môi vẫn  cong lên, bàn tay to khẽ vuốt gáy Chu Phù,  mật xoa hai cái, giọng điệu vẫn  chút để ý: “Nếu như là cô ,  đội mũ xanh thì  vấn đề gì , đổi  ai  cam tâm tình nguyện đội chứ?”
 
Chu Phù: “…”
 
Lời    , xem như cho Chu Phù mặt mũi.
 
Hai má cô gái nhỏ  nóng, ở bên cạnh Trần Kỵ nhẹ nhàng kéo góc áo , chột  ý bảo  đừng  nữa.
 
Quả nhiên, hiệu quả vô cùng rõ ràng, Tiêu Kỳ tức giận gần chết, đang định rời , hai  bạn cùng phòng còn  cũng đeo ba lô từ bậc thang ký túc xá chạy chậm xuống, đến  mặt Chu Phù.
 
Em gái tóc ngắn rũ mắt  bàn tay to của Trần Kỵ đang vuốt ve bên eo Chu Phù, còn  kịp buông bàn tay to ,   quan hệ của hai   tầm thường,  ái  nháy mắt với Chu Phù: “Chúc Chúc, đây là bạn trai  ?”
 
Hỏi xong, cô  tiến đến bên tai Chu Phù hạ giọng: “Đẹp trai quá!”
 
Chu Phù bất giác cắn môi , nghĩ đến  bây giờ còn đang theo đuổi ,  cũng còn   đồng ý, thật   ngại  cho bạn học rằng hai   nhận giấy chứng nhận kết hôn, dứt khoát lắc đầu: “Không .”
 
Vẫn , cô vẫn đang cố gắng.
 
Quan hệ giữa hai    liền vô cùng gần gũi,  , vẻ mặt bạn cùng phòng nghi hoặc.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-168.html.]
Chu Phù đang  bổ sung một câu là  còn đang đuổi theo ,  ngờ Trần Kỵ  mở miệng  cô một bước, mặt  đỏ tim  đập, lạnh nhạt : “Còn đang theo đuổi, nhưng cô  còn  đồng ý, cho nên tạm thời  .”
 
Chu Phù sửng sốt hai giây, mới kịp phản ứng Trần Kỵ  dường như là  đang theo đuổi cô.
 
Cô mở to hai mắt ngẩng đầu  ,  đàn ông chỉ  nhếch môi, theo thói quen tiện tay véo má cô.
 
Động tác nhỏ   ở trong mắt hai  bạn cùng phòng  đủ để bọn họ cắn sống cắn chết, dù  nhan sắc của hai   xứng đôi.
 
Em gái tóc ngắn : “Anh  trai,   cố lên, Chúc Chúc của chúng em nhiều  theo đuổi lắm, nên  dễ theo đuổi .”
 
Cô gái tóc xoăn tấm tắc hai tiếng,  đó  hỏi: “Anh  trai năm mấy ? Sao em  cảm giác  trông  quen mắt, hình như  gặp ở  .”
 
Chu Phù thuận miệng  tiếp: “Anh     .”
 
Vừa dứt lời, Tiêu Kỳ  ở một bên chậm chạp   giống như cuối cùng cũng tìm  sơ hở bắt đầu chui , quái gở : “Còn trẻ như  mà   , sợ   ngay cả đại học cũng  thi đậu,  sớm  khỏi xã hội .”
 
Tiêu Kỳ lẩm bẩm : “Chưa học  mấy năm,   theo đuổi sinh viên đại học Bắc Lâm, thảo nào thái độ nịnh nọt như ,  đúng ,  sẽ  cho rằng nhà Chu Phù vẫn  tiền như mấy năm ,  thể cho  ăn cơm mềm (*) chứ? Vậy  nhận lầm  ,  cô   sớm chết, hiện tại   tiền là cha cô , nhưng mà cha cô  chỉ thương chị của cô , cơ bản là  cần đứa con gái  nữa.”
 
(*) Ăn cơm mềm: ý   những  đàn ông lười biếng,  đeo bám phụ nữ để kiếm tiền.
 
Tiêu Kỳ nhướng mày liếc  chiếc xe phía  Trần Kỵ,  nhạo một tiếng, “Xe  phỏng chừng cũng là vì tán gái nên thuê từ  tới, Chu Phù,  mấy năm nay cô    lắm, nhưng  bạn cùng phòng, vẫn  bụng nhắc nhở cô, cũng  nên dễ dàng    lừa nhé.”
 
Chu Phù: “…”
 
Chu Phù nhíu mày, thật  cô  thích phát sinh xung đột với  khác, cho dù lúc    hảo cảm gì với Tiêu Kỳ, cũng  bao giờ chủ động khơi mào mâu thuẫn. Mấy năm nay, cô  quen với việc  chỉ  mũi và bàn tán, ngay lúc , vì mối quan hệ của  mà  hại Trần Kỵ    bịa đặt   căn cứ, cô thật sự  chịu nổi giọng điệu .
 
 mà Tiêu Kỳ  xong,  đợi cô mở miệng phản bác liền    đầu .