Dưới bục  vang một trận.
 
Chu Phù cũng  tự giác cong môi .
 
Cô gái tóc xoăn tiến  gần, kéo Chu Phù: “A a a,  đàn ông của  chảnh  chết.”
 
Chu Phù  xưng hô   cho đầu quả tim run lên, yếu ớt còn Trần Kỵ trong sạch: “… Còn  .”
 
Mãi cho đến khi Trần Kỵ từ  bục  xuống, miễn cưỡng  xuống bên cạnh cô, nhịp tim  chịu thua kém của cô vẫn  thể khống chế mà đập điên cuồng.
 
Một lát , Chu Phù phục hồi tinh thần , kéo nhẹ góc áo  xuống, hạ giọng: “Vừa    như   gì, em còn  theo đuổi kịp  mà…”
 
Cô đang đề cập đến câu hỏi ban đầu.
 
Nghe , Trần Kỵ nghiêng đầu liếc  cô, cũng mặc kệ xung quanh    sang bên   ,  giơ tay tự nhiên véo má cô gái nhỏ, nghiêm túc thẳng thắn : “Nhắc nhở các  em trai trong trường học một chút,  việc đều   xem   xứng  , đỡ cho   về nhà, một  em ở trong trường, liền nhịn   mà  ngừng tìm kiếm.”
 
“Dù   cũng  bảo đảm quyền lợi hợp pháp của  một chút.”
 
“…”
 
Lông mi Chu Phù khẽ run, nghĩ đến giờ phút   thật  vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi ,  thể  những biểu hiện giả dối khiến   mê   cho choáng váng, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng : “Trần Kỵ.”
 
“Há.”
 
Chu Phù l.i.ế.m môi,  rõ ràng với : “Thật  ở trường em    trai em trai gì cả.”
 
Trần Kỵ khẽ nhướng mày, mặt  đổi sắc, giả vờ  thèm để ý: “Ồ.”
 
Chu Phù tiếp tục : “Hơn nữa em cũng  bao giờ gọi  khác là  trai.”
 
Cô  từng gọi ai như , cho dù là  quan hệ huyết thống, từ  đến nay cũng chỉ gọi tên,  bao giờ gọi  mật như .
 
Trần Kỵ vẫn chỉ “Ồ” một tiếng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-172.html.]
Chu Phù cắn môi , giữ vững tự giác mà  theo đuổi nên , đột nhiên tiến đến bên tai , giọng  yếu ớt, ít nhiều còn mang theo chút cẩn thận: “Anh trai.”
 
Hô hấp của  đàn ông trong nháy mắt  ngưng , yết hầu trượt lên trượt xuống, cả  thậm chí  thả lỏng như lúc   bục, ngay cả sống lưng cũng  tự giác cứng đờ. Một lát , ánh mắt mới liếc  về phía Chu Phù, hắng giọng, hết sức   tự nhiên: “Em  gì … Em cho rằng nơi  là ? Ở nơi đông , em chú ý ảnh hưởng một chút.”
 
Chu Phù chớp mắt, vô cùng ngoan ngoãn: “À… Được.”
 
Mặt Trần Kỵ  chút  đổi nhéo cằm cô, giọng   khàn: “Muốn gọi thì về nhà cho em gọi đủ.”
 
Chu Phù: “…”
 
Trần Kỵ  xong lời , phần  của buổi toạ đàm Chu Phù   tâm tư  nữa, nghĩ đến dù  kế hoạch công việc của  cũng   rõ ràng, cô dứt khoát nhỏ giọng chào hỏi bạn cùng phòng, lôi kéo Trần Kỵ rời  .
 
Ra khỏi hội trường, hai    mục đích   bóng cây của trường học.
 
Chẳng  tại , cho dù đây   là  đầu tiên, Chu Phù vẫn cảm thấy hình ảnh   chút  thể tưởng tượng nổi.
 
Như một giấc mơ.
 
Đi   mấy bước, tiếng chuông điện thoại trong túi Trần Kỵ phá vỡ sự yên tĩnh trong chốc lát.
 
Người đàn ông tiện tay lấy , lười biếng liếc  màn hình hiển thị, chẳng thèm để ý mà nhận điện thoại.
 
So với việc gọi điện thoại cho   em Lục Minh Bạc, thái độ  chuyện của Trần Kỵ lúc   hơn một chút: “Chào thầy Tưởng,  chuyện gì  ạ? Thầy  .”
 
Chu Phù   thái độ  liền , đại khái là  chuyện quan trọng nên vội im lặng,   chuyện với  nữa, ngoan ngoãn  theo bên cạnh  về phía .
 
“À,  , chuyện nhỏ, thầy  tự  mở miệng , em còn  thể  gì nữa chứ? Cũng chỉ là chuyện cá nhân.” Trần Kỵ  đáp lời,  theo thói quen lôi kéo Chu Phù, đổi   bên trong đường, “Như  , lát nữa em gửi phương thức liên lạc của một   em của em cho thầy, để cô  liên lạc với   là , những chuyện  bình thường đều do   sắp xếp, thầy thấy thế nào ạ?”
 
Đối phương dường như còn   ít lời  , Chu Phù yên tĩnh  ở bên cạnh, vô cùng chán ngửa đầu  chằm chằm  đóa hoa từ  cây rơi xuống. Nhìn một lát, cô bất giác nhón mũi chân đưa tay đón lấy, kết quả  khi rơi xuống  mắt, mũi chân đau xót,   vững, cánh hoa từ đầu ngón tay nhẹ nhàng bay qua.
 
Một giây ,  đàn ông bên cạnh rảnh rỗi vươn tay, lòng bàn tay hướng lên , bắt lấy cánh hoa mà Chu Phù bỏ lỡ.
 
Người ở đầu bên  điện thoại còn đang tiếp tục   ngớt, Trần Kỵ  cầm điện thoại, hờ hững đáp ,  tự nhiên đưa cánh hoa  tới lòng bàn tay Chu Phù.
 
Tim cô gái nhỏ  tự chủ mà lỡ một nhịp.