Tiêu Kỳ thấy thế thực hiện nở nụ : “Vậy xem là .”
“Chẳng lẽ cô vì cái gì mà một năm bốn mùa bất kể nóng bao nhiêu đều mặc áo ngắn tay ?”
“Điều kiện của như , nhất định tìm loại như cô ?”
Trần Kỵ đột nhiên lạnh như băng nhạo: “Vậy thì nghĩ lẽ cô nhầm , giữa và cô , cho tới bây giờ đều là xứng với cô .”
Sắc mặt Tiêu Kỳ tối sầm.
Chu Phù mím chặt môi, hốc mắt chút ướt át khó kìm nén, cô nắm lấy cổ tay Trần Kỵ, lôi kéo nhanh chóng xuống lầu.
Mãi cho đến khi ở xe, Chu Phù cũng mở miệng thêm một câu gì, chỉ nắm chặt ống tay áo, cúi thấp đầu.
Cô , Trần Kỵ cũng đặt câu hỏi.
Mãi đến khi xe khỏi cổng trường, đàn ông mới thản nhiên mở miệng: “Em , cũng sẽ ép em, nhưng vẫn em nhớ, bất kể tâm sự gì, chỉ cần em với , đều nguyện ý , hơn nữa bất kể là chuyện gì, nhất định sẽ về phía em, cho em sự ủng hộ và bảo vệ mạnh mẽ nhất.”
“Chu Phù, hiện tại năng lực , em nhất định nhớ kĩ, lưng em luôn , gì là thể em cả, em hiểu ?”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, cuối cùng vẫn một lời.
Liên tiếp mấy ngày, tâm tình Chu Phù đều .
Cả thoạt phờ phạc, giống như nhớ tới lúc mới công ty tâm sự nặng nề.
Rõ ràng nhất chính là biểu hiện ở ăn cơm.
Cơm nước ăn càng ngày càng ít, ngay cả dùng những lời trừ lương cho chuyển lên chính thức để uy hiếp, cũng tác dụng gì quá lớn.
Trần Kỵ đổi cách ăn cho cô, còn mới học vài món bánh ngọt cô thích nhất đây, cũng thấy cô thèm ăn bao nhiêu.
Càng về , thật sự còn cách nào khác, đàn ông cầm bát đũa của cô, cách chuyện đều trở nên dịu dàng hơn nhiều, khẽ thở dài một , bất đắc dĩ : “Chẳng lẽ còn đút từng miếng từng miếng cho em ăn ? Đã bao nhiêu tuổi ?”
Nói tới lui, vẫn định như .
Đợi đến khi thức ăn đút đến bên miệng, Chu Phù mới đột nhiên phản ứng , hốc mắt ươn ướt, ngượng ngùng tự giác đưa tay nhận lấy bát đũa, nhỏ giọng : “Em sẽ tự , em sẽ ăn.”
Trần Kỵ lên tiếng, bình tĩnh liếc cô, cũng thúc giục cô, im lặng cùng cô ăn hết gần nửa bát cơm.
Tối hôm đó, đàn ông vẫn như thường ngày, lười biếng xuống sô pha, cầm điều khiển từ xa giả vờ xem phim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-176.html.]
Chỉ là đợi một lúc lâu, giống như nữa mà chờ đến khi hấp tấp chạy tới lôi kéo quen, nhất quyết từng câu theo đuổi , biểu hiện của cô gái nhỏ.
Một lát , bên phòng ngủ của Chu Phù truyền đến động tĩnh.
Cô mở cửa, mang dép lê, ánh mắt mang theo chút trống rỗng, vô tình nhà bếp.
Lúc , trong tay cô bưng ly nước.
Khi qua sô pha phòng khách, cô cũng về phía Trần Kỵ nữa, cứ như im lặng lướt qua, giả bộ trở về phòng nữa.
Trần Kỵ do dự một giây, cuối cùng vẫn mở miệng gọi cô : “Chu Phù.”
Giọng của đàn ông trầm, bước chân Chu Phù dừng , đó nhẹ nhàng đầu , khẽ hỏi: “Sao ?”
“Em đây.”
Lông mi cô gái khẽ run, lời xoay về phía : “Có, chuyện gì ?”
Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy gò má, trong con ngươi sâu thẳm chỉ bóng dáng của một cô: “Em còn nhớ chuyện theo đuổi ?”
Chu Phù khẽ gật đầu: “Nhớ chứ.”
“Vậy biểu hiện gần đây của em cũng tích cực lắm nhỉ” Người đàn ông tự giễu kéo khóe môi, “Ông đây còn tưởng rằng em chuẩn đổi chạy trốn.”
Chu Phù há to miệng, tiện tay đặt cái ly lên bàn , nhớ trạng thái gần đây của , dường như đúng là lạnh nhạt với ít.
Cô l.i.ế.m môi, dứt khoát thẳng thắn mở miệng hỏi: “Vậy em… Có thể ôm một chút ? Bây giờ.”
Đuôi lông mày của Trần Kỵ khẽ nhướng: “Không ôm thì ôm, cần báo cho mà?”
Chu Phù gật đầu, cảm thấy chút khó mở miệng, do dự một lúc lâu mới : “Em , ở chỗ ôm… Được ?”
Đầu ngón tay mềm mại của cô cẩn thận chỉ đôi chân dài rảnh rỗi duỗi của Trần Kỵ.
Người đàn ông giống như giật trong chớp mắt, đó yết hầu chuyển động: “Ngồi đây, ôm .”
Cô gái nhỏ lời gật đầu, mỗi một động tác tới gần đều chậm, cuối cùng ngoài dự liệu của , mặt đối mặt trong lòng .
Hô hấp của đàn ông ngưng trong nháy mắt. Ban đầu, hai tay chỉ tạo thành một vòng tròn ôm hờ cô.
Một lát , hai cánh tay mảnh khảnh ấm áp đặt lên cổ đàn ông, đó cẩn thận nắm chặt, hai má to bằng bàn tay chôn sâu trong lồng n.g.ự.c nở nang của .