Lời mang theo sự mê hoặc, cô giống như là thể khống chế mà gật đầu, buột miệng đồng ý: “Được.”
“Vậy .”
…
…??
…!!
“Ơ ơ?”
Vài giây , Chu Phù chợt nhận điều gì.
Không đợi cô mở miệng, Trần Kỵ tiếp tục : “Được , quá trình cũng thành .”
Chu Phù hé miệng, cô gần như nhớ nổi lúc nãy xảy chuyện gì, do dự một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng hỏi: “Chúng là… ở bên ?” Bàn tay Trần Kỵ rút từ đằng véo má cô: “Em xem? Toàn bộ quá trình cũng xong , là em quỵt nợ chứ?”
Chu Phù lắc đầu ngay lập tức, chỉ là cô cảm thấy sai sai ở chỗ nào.
“Trần Kỵ, đang ngược ?”
Người đàn ông giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, xoa đến khi tóc rối tinh rối mù mới bỏ qua: “”Trông cậy em khó quá, con nhiều kiên nhẫn thế, về những chuyện như cứ để .”
Chu Phù liế,m môi .
Sau đó cô thấy tiếp: “Tất nhiên là em cũng nhiều chiêu thức lợi hại, dùng thì cứ tiếp tục dùng, chỉ là tò mò, em cái gì đa dạng mới lạ .”
Chu Phù: “…”
Quan hệ của hai đổi cực kì đột ngột, nhịp tim dồn dập của Chu Phù vẫn thể định trở .
mà chỉ mừng như điên một lát, vẻ mặt cô gái đột nhiên tối .
Trong thời gian , cô vẫn luôn tham lam tận hưởng cảm giác yên bình và ấm áp khi ở gần Trần Kỵ một nữa.
Vì quá tham lam nên trong tiềm thức cô buộc quên nhiều ký ức vui.
Không ngừng tự lừa dối bản , cô chỉ nghĩ nếu cả đời thể theo đuổi thì cũng tệ lắm.
Không cần đồng ý, cô chỉ cần từ từ theo đuổi .
Chu Phù bao giờ tưởng tượng viễn cảnh đồng ý nên cô cũng cần xem xét đến việc xứng đôi với Trần Kỵ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-179.html.]
sự mê hoặc đối với cô lớn, cô nhất thời phản ứng kịp và cũng nhịn mà buột miệng đồng ý.
Lúc lí trí chiến thắng tình cảm, vẻ mặt cô cũng cứng đờ.
Cô mím môi, để cho hai nhân vật đối nghịch trong đầu chiến đấu với .
Cuối cùng cô quyết định chịu trách nhiệm với , cô khẽ cắn môi, quyết tâm với : “Trần Kỵ, chuyện em nghĩ với .”
Trần Kỵ tùy ý ngước mắt.
“Tốt nhất là… Anh nên chuẩn tâm lý.” Cô gái nhỏ còn nữa mà vẻ lo lắng, “Anh hẳn còn nhớ những gì Tiêu Kỳ khi rời trường chứ? Thật em bao giờ nghĩ sẽ với , em vẫn luôn trốn tránh, cảm thấy trốn tránh và quên nó thì coi như tất cả sẽ tồn tại.”
“ em rằng, đó là chuyện thể.” Cô dừng một chút, “Cho nên em với , dù chuyện khác khó tiếp nhận nhưng ít nhất em tôn trọng và trách nhiệm với , để quyền và lựa chọn.”
Chu Phù rũ mắt: “Trước đây em vẫn luôn dám cho xem, em nghĩ tới sẽ đồng ý để em theo đuổi và cũng nghĩ tới mối quan hệ của chúng sẽ tiến triển như nên vẫn luôn giấu giếm, buột miệng đồng ý và cũng mang tâm lý may mắn, xin , chúng cứ coi như xảy chuyện gì nhé, khi xem xong thì lựa chọn , dù là kết quả thế nào em cũng sẽ chấp nhận.”
Cô hít một thật sâu, móng tay gần như cắm sâu và lòng bàn tay như để lấy hết dũng khí, cô chậm rãi buông tay khỏi cổ , đó nhắm mắt nhẹ nhàng xắn tay áo lên, quyết tâm để lộ cánh tay giấu kín nhiều năm.
Trên cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của cô gái những vết sẹo mỏng và dài chói mắt.
“Trên đùi cũng …” Cô cúi đầu dám ngẩng lên xem vẻ mặt của , cô tự giễu, “Có ghê tởm …?”
Trần Kỵ gì.
Trong lòng Chu Phù chùng xuống, cô thể hiểu , phản ứng của như mới là bình thường.
Khuôn mặt cô xinh , mấy năm nay theo đuổi cô cũng ít nhưng đúng như dự đoán, ai trong họ cũng chùn bước khi vô tình thấy vết sẹo cánh tay cô.
Không ai thể chấp nhận nó.
Ngay cả cô cũng ghét bỏ nó.
Cho nên cô cũng bao giờ mặc áo ngắn tay nữa, thậm chí lúc tắm rửa cô cũng bao giờ soi gương.
“Xin , em nên bất chấp mà theo đuổi .” Chu Phù l.i.ế.m môi, vốn dĩ là ngã từ thiên đường xuống vực sâu, cả tê dại nhưng , nhưng cũng may là thể nếu thì cần cố gắng mà nhịn, “Xin , lãng phí thời gian của …”
Cô thích Tiêu Kỳ nhưng thể đồng ý với lời Tiêu Kỳ , điều kiện của Trần Kỵ như , đúng thật là cần tìm một như cô.
mà từng giây từng phút trôi qua, cô nhận sự chán ghét như trong tưởng tượng.
Cô vẫn ôm trong lòng như cũ, Trần Kỵ cũng ý thả cô .
Sau đó, cánh tay lanh lẽo của cô nhận sự ấm áp.