Trần Kỵ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô  cho cô cơ hội né tránh, giống như là đang dồn nén cảm xúc, giọng điệu nặng nề: “Tại    như ?”
 
Lông mi Chu Phù run run, trong lòng cảm thấy khó chịu, cô im lặng một lúc  nhẹ nhàng : “Chỉ là… Có một  trường tổ chức  dã ngoại mùa thu, lúc  dạo rừng trúc  may  ngã…”
 
Trần Kỵ dùng lưỡi đẩy đẩy má, nửa chữ cũng  tin.
 
Anh mới xem qua, vết sẹo  đúng là  mỏng,   giống  d.a.o  vật gì tương tự cắt nhưng cũng  thể là rơi  rừng trúc .
 
Anh  cô chăm chú, cô gái  dám ngẩng đầu lên cũng   ý định tiếp tục .
 
Người đàn ông nắm lấy cánh tay cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo từng chút một,  một lúc lâu,  chỉ hỏi: “Đau ?”
 
“Hả?” Chu Phù há to miệng, cô tạm thời  phản ứng kịp, những   từng thấy sẹo của cô  giờ chỉ   câu đáng sợ, ghê tởm, hóng hớt nguyên nhân hình thành vết sẹo, dò hỏi tới cùng, chỉ hận  thể bới lông tìm vết trong lí do cô đưa , khai quật từ đó những câu chuyện kinh thiên động địa  cảm thán thật thảm,  chuyển những câu chuyện bi thảm đó sang các tình huống xã hội khác, biến chúng thành chủ đề thu hút nhất của cuộc trò chuyện.
 
  từng  ai hỏi cô  đau .
 
Mũi Chu Phù bỗng thấy chua xót, giọng  nghẹn ngào: “Cũng , lá trúc mà, nó nhỏ lắm nên  đau, chỉ là dễ để  sẹo,   …”
 
Trần Kỵ  nhắm mắt,  nghiến chặt quai hàm cố che giấu cảm xúc sắp bộc phát,  đó   mím môi  khẽ.
 
Anh đột nhiên  khẽ  cho Chu Phù,  còn đang nơm nớp lo sợ chờ phán quyết ngu luôn.
 
“Chu Phù, em  thật.” Trần Kỵ nhéo má cô, “Làm gì mà căng thẳng như  dọa ông đây c.h.ế.t khiếp.”
 
“Ý  là, chỉ là mấy vết sẹo nhỏ mà  như trời sắp sập .” Đầu lưỡi  đẩy đẩy hàm , “Nếu em   thì   qua cũng   .”
 
Anh đưa tay nắm cằm cô,  nâng mặt cô lên  cô  : “Ông đây  nó còn tưởng rằng em sẽ  cho  kiểu như, em thật  là đàn ông, cái sự thật khiến   khiếp sợ  mới xứng với cái giọng điệu thấy c.h.ế.t  sờn đó chứ?”
 
Chu Phù: “…?”
 
Trần Kỵ đột nhiên  gần cô,  đó  lưu manh, biểu cảm cực kì   đắn: “   cho em , cho dù là em   thật cho ông đây rằng em là nam thì chuyện  cũng   là  thể tiếp nhận, em đừng nghĩ dùng cớ  để quỵt nợ.”
 
Chu Phù: “…??”
 
“Được .” Bàn tay to của  ôm bên hông cô, “Còn  chuyện lông gà vỏ tỏi nào  cho   ?”
 
Chu Phù chớp chớp mắt, tạm thời  hồi phục  tinh thần  nỗi đau yêu đương lâm li bi đát , ngơ ngác mà lắc đầu.
 
“Vậy , quá trình của chúng   xong.” Người đàn ông tiện tay vân vê lọn tóc của cô, “Anh  cảm thấy sẹo  ,  sẹo đó ít như  mà em cũng  dám mặc áo ngắn tay,     sẹo còn nhiều hơn em, em  thấy   dám cởi trần ?”
 
Chu Phù  tiếp câu của : “ em  thấy  để lộ cánh tay ở nhà.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-179.html.]
Trần Kỵ lưu manh mà chậc một tiếng: “Thì ? Em    khác dáng vẻ  mặc quần áo? Cô gái , động cơ của em   rõ ràng quá ?”
 
Chu Phù: “…”
 
Chù Phù suy nghĩ  vẫn hỏi : “Trên   thật sự   nhiều sẹo ?”
 
“Nếu  thì ? Em cho rằng lúc ở Kim Đường vì    đều sợ ?” Anh  khẽ, nhớ  thấy cũng thật trẻ con, “Đều bởi vì từ nhỏ đánh  mà .”
 
Anh  xong còn tiện tay vén một góc áo: “Cho em thưởng thức một chút.”
 
“So với em  hơn nhiều nhỉ?”
 
Chu Phù: “…”
 
Trần Kỵ nhỏ giọng : “Chu Phù, ông đây và em dù  là vết sẹo cũng là một cặp  hảo.”
 
“…”
 
Chu Phù mím môi, lúc  cô mới muộn màng  , cô    , rơi thêm vài giọt nước mắt uất ức.
 
“Em cứ tưởng  sắp  thu dọn hành lý rời …”
 
Bàn tay của Trần Kỵ nhẹ xoa lưng cô: “Thôi , với cái khả năng thu dọn hành lý  của em thì dù  dọn nửa năm cũng dọn  xong.”
 
Chu Phù: “…”
 
“Này.” Trần Kỵ đột ngột vỗ nhẹ cô hai cái.
 
“Hả?” Cô gái  dậy khỏi  , “Sao ?”
 
“Hôm đó em  mua cái gì bên ngoài cửa hàng , vòng tay tình nhân, mặt vòng tay khắc tên, 2 cái 39 tệ. Em định bao giờ mới đưa cho ?”
 
Chu Phù  khựng , gương mặt  nóng lên, đồ đó cô tiện tay mua vì lúc đó nổi lên tâm tình thiếu nữ, cô cảm thấy  nên đưa và cũng thấy hai     yêu,   lúc để đưa thứ đó.
 
“Đừng phủ nhận,  thấy em mua.” Trần Kỵ thấy cô   gì thì  tiếp, “Đợi một lúc cũng  thấy em đưa nên chắc   là em đưa cho em trai mưa  trai mưa gì đó chứ?”
 
“…”
 
Chu Phù bật : “Không , ở trong phòng ngủ.”
 
“Vậy mau  lấy đưa cho .” Trần Kỵ thúc giục cô   đó  một cách ấu trĩ hiếm thấy, “Anh sẽ chụp mấy tấm khoe với bọn Lục Minh Bạc.”
 
Chu Phù: “…”