Anh Luôn Ở Đây - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-02-01 15:37:20
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó, nhàn nhạt bổ sung một câu: “Đừng cay.”

Một lúc , một bát mì đặt mặt Chu Phù, thịt bò đầy tràn cả tô, sa tế.

“Oa, vẫn là mì thịt bò, thịt bò nhiều, lời lời , ăn cay.” Hứa Tư Điềm cúi đầu ăn mì của , đột nhiên tò mò: “Này, Trần Kỵ rằng ăn đồ cay?”

“Hả?” Chu Phù đột nhiên chút lo lắng, đưa cho cô một ít thịt bò: “Có lẽ thấy những gì tớ …”

Hứa Tư Điềm nghĩ nhiều, cũng tìm hiểu sâu, chỉ thản nhiên lẩm bẩm: “ còn đến mà…”

Cách đó vài bàn xa, giọng của Lục Minh Bạc truyền đến: “Anh Kỵ, đồng ý đến chỗ cũ ăn cá nướng ? Sao cửa hàng nhỏ…”

Giọng của Trần Kỵ vẫn trầm như khi: “Thích ăn thì ăn.”

Chu Phù cắn miếng thịt bò tươi và mềm, trái tim đột nhiên đập dữ dội.

Trong vài tuần, Trần Kỵ phá lệ, ngày nào cũng đến trường đúng giờ.

Mặc dù đến đây cũng tập trung giảng, thỉnh thoảng ngủ gà ngủ gật, hầu hết thời gian chỉ uể oải cầm giấy ghi chép và vẽ những bức phác thảo mà Chu Phù thể hiểu .

khi học trở , đám con trai lớp khác cũng dám quấy rầy cô nữa.

Cũng cần đến.

Suy cho cùng, vẻ ngoài điển trai và gia cảnh như Trần Kỵ cùng bàn với cô, bất cứ ai mắt đều rằng bản cơ hội chiến thắng .

Những ngày dần thu, nhiều cơn mưa rào, đợt lạnh ập đến ồ ạt.

Thân thể Chu Phù từ nhỏ yếu ớt, là một bệnh liên tục, khi thời tiết nóng thì , khi nhiệt độ giảm xuống một chút thì bệnh cũ như viêm mũi và ho khan sẽ tìm đến.

Nó khiến mũi cô đỏ và hốc mắt cũng hồng hồng.

Trông thật đáng thương.

Bà Tô Tú Thanh dựa theo đơn thuốc mà cô đưa, bà đến tiệm mua thuốc đem về sắc cho cô uống.

Buổi tối hôm đó, hai lượt học về, cửa ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc.

Chu Phù ngửi thấy mùi từ khi còn nhỏ, thật sự quen thuộc, thành thói quen từ lâu.

Trần Kỵ bất giác cau mày: “Mùi gì ?”

Tô Tú Thanh nhấc nắp niêu lên, , thấy tiếng động cũng đầu : “Thuốc của Chúc Chúc, ăn xong nhớ uống.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-18.html.]

Trần Kỵ nhớ lúc ở trường, cô cầm khăn giấy, dáng vẻ hắt xì đến đỏ cả mắt, nhất thời hiểu nổi bộ đồng phục học sinh ngắn tay mỏng manh cô, liền vươn tay , hình như chút tức giận, vẻ mặt nghiêm túc, giọng của lạnh lùng giễu cợt: “Cơ thể của cô như , thời tiết như thế mà cô chỉ mặc cái ?”

“Cảm thấy thuốc bắc uống quá ngon?”

Chu Phù: “…”

cô cũng sớm chiều ở bên gần hai tháng, Chu Phù cũng chút hiểu tính tình của , bây giờ cô còn sợ như .

Chẳng sợ thái độ lạnh như băng của .

Cô nghĩ nghĩ, chút phục, Trần Kỵ cũng mặc áo ngắn tay, phồng má lẩm bẩm: “Không cũng…”

“Cô thấy hắt xì một nào ?” Chàng trai cao lớn, từ cao xuống, lười biếng liếc cô một cái: “Có thể, thể , nhưng lá gan nhỏ.”

“…”

Nếu là hai tháng , với cô hai câu, lẽ là cô sẽ sợ đến phát , nhưng bây giờ đều dám cãi .

“Lên lầu tìm đồng phục mùa đông .” Trần Kỵ cho cô cơ hội từ chối.

“Ừm…”

Dưới lầu, Tô Tú Thanh từ trong bếp , vỗ Trần Kỵ: “Con hung dữ với Chúc Chúc?”

“Con cũng dám hung dữ với cô .” Chàng trai chậm rãi : “Bà , bà nên đạo lý, đó là giáo dục nhẹ nhàng.”

Bước chân lên lầu của Chu Phù dừng một chút, nhẹ nhàng cái rắm, hung dữ chết.

Buổi tối, Chu Phù ngoan ngoãn lôi bộ đồng phục mùa đông của trường trung học Kim Đường khỏi tủ.

Ngay khi mang về, Tô Tú Thanh giặt và sấy khô cho cô cả đồng phục mùa đông và mùa hè, bây giờ lấy một mùi thơm thoang thoảng.

Chu Phù ôm đồng phục học sinh giường, khỏi trầm tư, thời gian trôi qua thật nhanh, khi đến nơi vẫn là giữa hè, mơ mơ màng màng mà cô sống ở Kim Đường gần hai tháng.

Những bỡ ngỡ, bất an lúc đầu dường như cũng dần tan biến, cô cũng phần nào nhớ bố , cũng rốt cuộc xảy chuyện gì, lâu lắm họ gọi điện thoại dù chỉ một .

Một lúc , Chu Phù bắt đầu mặc thử đồng phục học sinh.

Lúc , cô đột ngột chuyển từ trường khác giữa chừng, đồng phục tạm thời của trường còn nhiều kích cỡ để lựa chọn.

Cô mặc cảm thấy rộng.

Cô vốn nhỏ nhắn, nhưng mặc bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình lên thì càng nhỏ bé hơn.

Loading...