Anh Luôn Ở Đây - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-02-18 11:52:23
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Phù Trần Kỵ thúc giục đến bất lực, cô chống tay lên vai leo xuống.

 

Cô mang dép lê chạy lon ton đến phòng ngủ, lôi hai chiếc vòng tay mới mua vài ngày ở cửa hàng gần trường khỏi rương hành lý còn kịp sửa soạn.

 

Cả hai đều là chuỗi hạt màu đen tuyền, dáng vẻ cũng bình thường ngoại trừ ở trong hạt khắc chữ Hán nổi lên.

 

Cửa hàng nhỏ mở khu học sinh thì giá cả cũng bình dân nên chuyện là đồ đặt riêng.

 

Các chuỗi ngọc đều là đồ sẵn, mỗi vòng tay đều ẩn chứa các chữ khác , mấy trăm chữ rải rác ở trong các vòng tay khác , chúng treo kín một mặt tường.

 

Lúc đó Trần Kỵ tình cờ nhận điện thoại, lười biếng bỏ tay túi quần dựa của tiệm, Chu Phù cũng đủ thời gian để lựa chọn và tìm kiếm.

 

Chữ “Chu” và chữ “Phù” của cô cũng khá thường thấy, tìm thấy cũng mất công nhưng chữ “Kỵ” phổ biến, đại đa sẽ dùng từ để đặt tên, cô lớn đến chừng nhưng mới gặp đúng một chữ “Kỵ” trong tên .

 

Ánh mắt cô mờ mịt đảo qua hàng ngàn cái vòng tay cuối cùng chỉ tìm thấy chữ “Trần”.

 

Cuộc điện thoại của Trần Kỵ hình như sắp kết thúc, giọng hờ hững của đàn ông rõ ràng còn kiên nhẫn với đầu dây bên : “Đã , cứ xử lí , đang bận đưa bạn gái dạo phố, đừng gọi nữa.”

 

Lông mi Chu Phù run run  sợ phát hiện tâm tình thiếu nữ ấu trĩ của , cô suy nghĩ thừa dịp khi cúp điện thoại, cô tiện tay thả chữ “Chu” xuống, chỉ lấy chữ “Phù” và “Trần” thuận tiện cầm mấy món đồ trang trí nhỏ lẫn đó hai cái vòng tay đem đến quầy thanh toán.

 

Cô cho rằng đang chuyện điện thoại nên để ý thì vẫn thấy.

 

Chu Phù cầm hai chuỗi ngọc đến sô pha, Trần Kỵ vẫn giữ y bộ dạng như lúc cô mới rời , duỗi chân mà nhàn nhã dựa lưng ghế sô pha mềm mại. Cái dáng vẻ đó giống như là vì cô mà giữ chỗ , chỉ đợi cô sẽ như cũ.

 

Bất thình lình Chu Phù nhớ tư thế nãy , gương mặt bất giác nóng lên.

 

Nghĩ nghĩ , cô trong lồng n.g.ự.c nữa, chỉ dựa ghế sô pha.

 

Người đàn ông nhướng mày nhưng cũng gì thêm.

 

Cho đến khi Chu Phù lấy chuỗi ngọc trải lên lòng bàn tay trắng nõn đưa cho , cũng duỗi tay lấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-180.html.]

Sau đó, đàn ông từ từ giơ cánh tay ở xa cô chỗ cô hơn và nhẹ giọng yêu cầu: “Mang giúp ?”

 

Chu Phù ngoan ngoãn mà đồng ý “Được”, chỉ là vốn dĩ yêu cầu nhưng cái tay vươn tới chịu phối hợp,

 

Cánh tay giống như là lười đưa về phía cô nên chỉ nâng nhẹ một chút.

 

Chu Phù ban đầu cố gắng gần hơn, nhưng đó phát hiện thể chạm tay nên vô thức quỳ gối, duỗi tay , nghiêng nửa về phía Trần Kỵ.

 

Tuy nhiên, như thể Trần Kỵ đang cố tình trêu chọc cô, mỗi khi cô chuẩn chạm tới, bàn tay to lớn của vô tình di chuyển xa hơn.

 

Cuối cùng Chu Phù còn cách nào, cô rủ mắt đàn ông khóe môi cong lên, như , cũng nghĩ nhiều mà chống tay lên n.g.ự.c , nữa.

 

Ngay khi xuống, rít lên một tiếng, hít một đột nhiên bật .

 

Chu Phù trợn to mắt, nghĩ là động tác quá mạnh hoặc trọng lượng đột nhiên quá nặng mới khiến phản ứng như , cô căng thẳng vội hỏi: “Làm ? Có là do em quá nặng ? Vậy để em xuống…”

 

Cô cắn môi, xong thì rời khỏi .

 

Bàn tay to lớn của xoa eo cô, dùng chút lực để định động tác của cô gái nhỏ, hờ hững : “Nặng cái rắm, em nặng bao nhiêu cân em còn ?”

 

Chu Phù há miệng thở dốc, cái cũng đúng, nhưng cô vẫn lo lắng mà nhăn mày: “Vậy ..”

 

“Cứng.” Trần Kỵ đầu lưỡi đẩy má một cách lưu manh, cả khuôn mặt đột nhiên áp sát tai cô, thở ấm áp trong nháy mắt khuếch đại, lưu manh, biểu cảm quả thật AAAAAAA.

 

Chu Phù sửng sốt một lát, giây tiếp theo, sống lưng cô cứng đờ, căng thẳng đến mức dám cử động.

 

Yết hầu của Trần Kỵ lăn lăn, ánh mắt đen nhánh của quanh quẩn cô, vô tình cố ý mà đẩy cô mấy , bình tĩnh hỏi: “Không cảm nhận ?”

 

Chu Phù: “…”

 

Cảm giác đó cần rõ ràng !

 

Gương mặt cô gái đỏ giống như sắp rỉ máu.

Loading...