Mặc dù đây hai từng ôm, hôn, thậm chí là đụng chạm mật nhưng đây là đầu tiên cô những lời trần trụi trắng trợn như từ miệng Trần Kỵ.
Người đàn ông vẫn , duỗi tay kéo má và nhạo cô: “Em chỉ chút tiền đồ đó thôi ?”
Chu Phù căng thẳng đến ngừng thở, đôi tay đặt n.g.ự.c nhất thời nên để .
“Sợ ?” Đầu ngón tay thô ráp của nhẹ nhàng xoa nhẹ vành tai mềm của cô.
Chu Phù mím môi.
Mặc dù đó cô từng chạm nhưng chỉ là dùng tay, mới nãy lúc vô tình chạm 2 nơi đó, cô mới thật sự nhận , thế giới của trưởng thành còn nhiều màu sắc lạ thường.
Đêm nay mối quan hệ của hai đổi đột ngột, Trần Kỵ giống như nhanh chóng thích ứng vị trí của nhưng Chu Phù da mặt mỏng, phản ứng cũng chậm chạp, tạm thời thích ứng kịp.
Nếu sợ thì cũng thật mất mặt, cô nghĩ một lúc cứng miệng, giả vờ bình tĩnh: “Em sợ.”
Vẻ mặt của cô chẳng lẽ Trần Kỵ , thế khẽ , cũng lười vạch trần cô: “Không sợ là .”
“Có sợ cũng vô ích.” Người đàn ông thêm, “Về em chịu thôi, nhất là nên quen sớm .”
Chu Phù: “…”
Cô gái nhỏ lời nào, bàn tay của Trần Kỵ đặt ở bên hông cô thuần thục và tự nhiên, đối với tư thế bây giờ của cô cũng tương đối lòng, từ xuống , nhẹ giọng : “Ngồi như sớm là xong ?”
“…”
Chắc chắn lúc nãy là cố ý.
Chu Phù nỗ lực định nhịp tim đang đập loạn nhịp của , cố gắng chủ đề chính: “Đưa tay cho em.”
So với nãy lúc Trần Kỵ đạt mục đích của , hành đồng của phối hợp hơn nhiều.
Nghe , rút cánh tay trái khỏi hông duỗi đến mặt cô.
Vì di dời lực chú ý của khỏi sự đổi cảm giác ở nơi nào đó, Chu Phù cúi đầu chằm chằm chuỗi ngọc và giả vờ nghiêm túc mà giới thiệu với : “Cái chữ chuỗi là khắc trong, chữ nổi lên nên sẽ thấy thoải mái, nếu thấy thì thể kéo dây thừng lỏng chút, cái là nút thòng lọng thể điều chỉnh hoặc là tháo .”
Trần Kỵ ngay lập tức bỏ qua câu cuối, chỉ hỏi: “Em chọn chữ gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-181.html.]
Chu Phù cúi đầu, đốt ngón tay xanh nhạt vân vê từng hạt từng hạt để tìm, khi tìm thì đưa cho xem, cô : “Vốn là em tìm hai cái tên chúng nhưng chữ “Kỵ” của quá khó tìm nên là họ của , tên em.”
“Ừ.” Ánh mắt Trần Kỵ bình tĩnh cô, tiếp tục hỏi, “Là chữ gì?”
Chu Phù khó hiểu mà trợn mắt, cô ngước mắt , cô trắng như , chắc chắn còn hỏi.
khó hiểu là khó hiểu, Chu Phù giờ nghĩ nhiều, nếu hỏi thì cô cũng buột miệng : “Phù và Trần.”
“Ừ?” Trần Kỵ nhướng mày, giống như là rõ, “Cái gì?”
Chu Phù chớp mắt, kiên nhẫn mà lặp : “Phù Trần.”
xong, cô liền bất giác ngẩn , cô khẽ mở miệng giống như là tự hỏi gì đó, im lặng thật lâu.
Vậy nên… Đây là trùng hợp ? Hay là…
Chàng trai tùy tiện mà búng tay một cái mặt Chu Phù.
Lúc mới kéo những suy nghĩ của cô trở .
“Em gì thế? Cứ dây dưa mãi thế là vì đưa ông đây mang ?” Trần Kỵ thúc giục, “Nhanh lên, nếu lát nữa Lục Minh Bạc và những khác ngủ đến sáng mai mới thấy đăng đồ đấy.”
Chu Phù nhịn : “Trần Kỵ, cũng lúc ấu trĩ như ?”
“Ấu trĩ?” Ánh mắt đàn ông đổi, sức lực mang theo chút cảnh cáo mờ ám, “Vậy em thử vài thứ ấu trĩ ?”
Chu Phù ngay lập tức im lặng, cô thành thật hơn lúc nãy nhiều và cũng dám bậy nữa.
Trần Kỵ cong môi nhẹ đến thể nhận : “Anh cái vòng chữ của em.”
Cô gật gật đầu: “Được.”
Chu Phù nới lỏng nút thắt, cô nắm cổ tay Trần Kỵ đeo cho .
Cánh tay đàn ông rắn chắc mạnh, cổ tay cũng nhỏ như cô, rõ ràng là cô kéo nút thắt hết cỡ nhưng vẫn còn hở nhiều, lúc giơ tay thể tuột tận khuỷu tay nhưng đeo lên tay Trần Kỵ thấy khá nhỏ.
Chu Phù nhắc nhở : “Nếu chặt quá thoải mái thì đừng đeo.”
Trần Kỵ : “Kéo chặt thêm chút nữa.”