Anh Luôn Ở Đây - Chương 183

Cập nhật lúc: 2025-02-18 11:52:57
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Phù: “Hả… Anh nghĩ em giúp thế nào thì ?”

 

“Em đang ?” Giọng thẳng thắn của đàn ông lúc khàn một chút, ánh mắt đột nhiên tối sầm , con ngươi đen kịt sâu thấy đáy, giống như thể thấu Chu Phù.

 

Lúc Chu Phù bắt đầu căng thẳng, mới đối diện với tầm mắt của , liền tự nhiên rời , tim đập như nổi trống.

 

“Dạ…” Cô cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu.

 

“Vậy .” Anh khẽ nhếch khóe môi, như đáp một câu.

 

Một giây , Chu Phù chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ , khi ngước mắt lên, Trần Kỵ ở tư thế hai mặt đối mặt quấn lấy , nhẹ nhàng thoải mái ôm cô từ sô pha dậy.

 

Hai chân Chu Phù bất giác khoanh ở bên hông gầy gò của , cả cánh tay nhỏ mạnh mẽ của nâng lên, một chút sức cũng cần dùng, trơ mắt ôm , nhanh chậm về phía đầu phòng ngủ.

 

Bước chân Trần Kỵ dường như cố ý chậm , giờ phút Chu Phù bắt đầu sợ, mỗi một bước đàn ông , nhịp tim đập bất an của cô liền tăng tốc hơn.

 

Đến bên cạnh bức bích họa ở hành lang, Trần Kỵ lười biếng dừng : “Tự chọn .”

 

“Hả?” Chu Phù hiểu ý của , “Cái gì…”

 

“Muốn ở phòng em phòng .”

 

“…”

 

Chu Phù nắm chặt tay, đầu ngón tay gần như nhanh chóng cắm lòng bàn tay: “Đều… Được.”

 

Trần Kỵ , đuôi lông mày khẽ nhướng: “Nếu thì hai bên một để cảm nhận bầu khí nhỉ? Dù ông đây chắc chắn chỉ một .”

 

Chu Phù: “…”

 

Nói xong, cũng để cho Chu Phù tiếp tục bối rối nữa, lập tức ôm phòng ngủ của .

 

Chăn ga giường lớn sạch sẽ mềm mại, Trần Kỵ thô bạo ném cô gái nhỏ trong lòng lên giường.

 

Chu Phù chỉ cảm thấy như là ở trong tầng mây mềm mại khẽ búng hai cái, đó trong nháy mắt rơi trong đó, cả mùi hương quen thuộc lưu luyến, mùi gỗ thuộc về bao bọc thật chặt. Trong nháy mắt, Trần Kỵ cúi xuống, bàn tay to lập tức nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đó chuyển thành mười ngón tay siết chặt, ngang ngược mà trói buộc hai tay cô ở đỉnh đầu.

 

“Giúp thế nào cũng , ?” Anh yên lặng liếc cô vài giây, trong mắt hình như ánh lửa, giống như một con báo lớn ẩn nấp sẵn sàng lộ diện, trong giọng mang theo sự quyến rũ, trầm giọng hừ một tiếng, “Vậy, dùng ở ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-183.html.]

Chu Phù nín thở, dám lên tiếng.

 

“Biết dùng ở ?”

 

Chu Phù: “…”

 

“Không … Có thể dùng tay… Sao?”

 

“Chỉ dùng tay thôi ?” Trần Kỵ nhếch môi, nhịn bắt nạt cô một chút, cà lơ phất phơ , “Vậy chiêu của em cũng mới mẻ gì .”

 

Người đàn ông dứt lời, bàn tay to vẻ thô ráp nhẹ nhàng xoa cằm cô, ngón tay cái vô tình cố ý xoa xoa đôi môi mềm mại của cô, rõ ràng sức lực cực nhẹ, hiểu mang theo vẻ uy h.i.ế.p và áp bức.

 

Bởi vì động tác cực kỳ ám chỉ của , trái tim nhỏ bé của Chu Phù suýt chút nữa nhảy khỏi cổ họng.

 

từng dạy qua những chuyện , cũng hiếm khi trò chuyện với bạn bè tới những đề tài , ngay cả kiến thức lý thuyết cũng thiếu thốn, từng nghĩ tới chuyện ngoại trừ tay , còn cách khác.

 

mà lời mạnh miệng của cô cũng buông , giờ phút cũng tiện đổi ý, cho dù trong lòng sợ chết, vẫn kiên trì hạ quyết tâm, đáp : “Nơi … Cũng …”

 

Giọng cô gái yếu đến chịu nổi, nhưng mà hết tới khác là mấy chữ vô cùng đơn giản , để cho Trần Kỵ còn sót một tia lý trí cuối cùng trong nháy mắt hóa thành bọt nước.

 

Người đàn ông nén nụ thản nhiên khóe môi.

 

Nụ hôn tinh tế dày đặc trong khoảnh khắc rơi xuống.

 

Không giống dịu dàng lúc , cũng lướt qua dừng .

 

Trần Kỵ cắn nhẹ khóe môi cô, như là nuốt bụng, bỏ qua một chút mùi vị nào của cô.

 

Đầu tiên là môi, đến tai ấm áp, đầu lưỡi phác họa vành tai mềm mại của cô gái, cuối cùng thở nóng bỏng ở cổ trắng nõn của cô phóng đại vô hạn, mang theo nụ hôn mạnh mẽ l.i.ế.m liếm xương quai xanh.

 

Đầu óc Chu Phù trống rỗng, thất thần khẽ nhếch môi, ngoan ngoãn ngửa cổ, mặc cho xúc cảm ướt át ngừng trải rộng cả .

 

Ngón tay xanh xao rụt rè xuyên qua mái tóc đen của đàn ông, cẩn thận ôm ngực.

 

Sau khi hôn môi dài dằng dặc kết thúc, Chu Phù tự chủ nín thở.

 

Trần Kỵ chậm rãi ngẩng đầu lên từ cổ cô, ánh mắt cô chằm chằm.

 

Chu Phù mím môi, một nỗi sợ hãi đặc biệt về một điều đạt đến điểm giới hạn.

Loading...