Trần Kỵ lười biếng ở bên cạnh đợi một lát, thấy thế, đơn giản lập tức cúi xuống, nhẹ nhàng ôm Chu Phù lên, đặt lên mặt tủ ở cửa .
Hai tay Chu Phù chống ở hai bên thể theo bản năng, sững sờ ở mặt cong sống lưng, cúi đầu xuống, bàn tay to vẻ thô ráp nắm lấy mắt cá chân mềm mại của cô. Sau khi cô cởi dép lê , kiên nhẫn cẩn thận cô bọc ở phía mới đặt ở một bên, đang chuẩn mang giày vải bạt.
Ánh mắt Chu Phù bình tĩnh động tác buộc dây giày của , trong lúc lơ đãng ngước mắt, tầm mắt đảo qua cổ áo len màu đen bao quanh cổ đàn ông.
Suy nghĩ một chút, cô giơ tay vòng qua cổ .
Bàn tay buộc dây giày của Trần Kỵ khựng , nhanh tiếp tục, chỉ lạnh nhạt : “Ngày đầu tiên chuyển thành chính thức đến muộn?”
“Hả?” Chu Phù nhất thời hiểu.
“Em chú ý một chút.” Trần Kỵ nghiêng đầu liếc cánh tay mảnh khảnh vòng cổ , ý bảo cô, “Con của , giữ bình tĩnh mặt em lắm. Nếu em dính như , cũng khó cam đoan xảy chuyện gì.”
Chu Phù: “…”
Chẳng qua cô chỉ vòng qua cổ mà thôi! Cũng là nơi đặc biệt gì!
Chu Phù từ đến nay suy nghĩ thiển cận, cảm xúc gì cũng ở mặt, phản ứng lúc cũng đều thu đáy mắt Trần Kỵ.
Nhìn cô đang suy nghĩ gì, đàn ông lập tức lưu manh : “Không với em ?”
Chu Phù: “?”
“Đừng là vòng qua cổ, em chỉ cần lên tiếng, ông đây thể nổi lên phản ứng .”
Chu Phù: “…”
Trâu bò.
Ngữ khí của Trần Kỵ tiếp tục đắn : “Đương nhiên, nếu em đến muộn, cũng , dù lãnh đạo, còn dễ chuyện.”
Chu Phù: “…”
Chu Phù chẳng thèm để ý đến lời lưu manh của từ sáng sớm, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve cổ áo len cũ của hai cái, đó ngửa đầu đối diện với tầm mắt của , đáy mắt sáng lên: “Trần Kỵ.”
“Hả?”
“Em đan thêm cho mấy bộ nữa nhé?” Ngữ khí là thương lượng, chỉ là thông báo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-187.html.]
Trần Kỵ trả lời một câu theo bản năng: “Cái gì?”
“Là áo len.” Chu Phù bắt đầu đếm ngón tay, “ lúc em chỉ học một chút về nó, đó cũng đan cho nữa, hiện tại lẽ quên sạch, chắc mất một thời gian để học , bắt đầu đan từ bây giờ, chừng đợi đến gần tết, mới thể mặc .”
Chu Phù suy nghĩ một chút, : “ cũng , như thể quà sinh nhật tặng , năm nay cũng quần áo mới để mặc, vẫn thể cái mới.”
Cô còn nhớ rõ tám năm , trong hơn hai mươi năm cuộc đời cô chỉ trải qua một tập tục năm mới thuộc về Kim Đường.
Trần Kỵ hừ một tiếng, vặn cô buộc kĩ dây giày hai bên, bàn tay to ôm lấy eo cô, lập tức ôm từ mặt bàn lòng , hai chân Chu Phù bất giác ôm lấy , tư thế hai hiện giờ đều vô cùng thuần thục, đó chợt thuận miệng đặt câu hỏi: “Kích thước đó còn lén lút đo một nữa ?”
Chu Phù chớp mắt: “Em hiện tại thể đo quang minh chính đại.”
Trần Kỵ nhướng mày: “Lúc cho em đo quang minh chính đại mà?”
Người đàn ông chậc một tiếng: “Lúc ôm cũng chủ động cho em ôm, bây giờ đầu còn quỵt nợ?”
“Người trưởng thành , học cách chịu trách nhiệm chứ.”
“…”
Chu Phù , chỉ tiếp tục : “Kích thước nhất định đo nữa, dù nhiều năm như , cũng lớn lên nhiều.”
Người đàn ông , đầu lưỡi lưu manh đẩy đẩy gò má, một câu hai nghĩa: “Vậy chắc chắn lớn lên, lớn lên thể hầu hạ em .”
Đọc đến chữ lớn lên , còn cố ý tăng thêm ngữ khí một chút.
Trong thời gian Chu Phù dẫn , phản ứng ở một đề tài nhanh hơn ít. Dù là như thế, câu vẫn thoáng phản ứng một chút, một lát hai má cô đỏ lên, phẫn nộ yếu ớt mà nắm chặt nắm đấm, liền ôm lấy cổ , nện xuống vai trái của : “Trần Kỵ!”
Trần Kỵ buồn bực một tiếng, cũng buông cô xuống, lập tức ôm cô cửa. Sau khi thang máy, thần sắc cà lơ phất phơ của thoáng biến mất, lý do mà đắn lên: “Không cần em đan, cũng cần tiễn nữa.”
Chu Phù hiểu, thoạt còn thích bộ quần áo , “Vì ? Có chê em đan ?”
“Trần Kỵ, lương tâm.”
Trần Kỵ: “…”
“Em đan , trong lòng ? Còn hổ học ông đây chuyện.” Trần Kỵ nhếch môi nở nụ , để mặt mũi gì cho cô, chỉ , “Em mới chuyển thành chính thức, nhiều dự án chờ em , đừng nghĩ đến những thứ linh tinh , phí bao nhiêu công sức chứ? Đừng cho rằng lãnh đạo và em quy tắc ngầm, thể sắp xếp ít nhiệm vụ cho em một chút, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Chu Phù vốn ý nghĩ , cô đối với chuyện công việc nghiêm túc cũng chuyên nghiệp, từng nghĩ tới thông qua mối quan hệ với Trần Kỵ mà cửa gì.