Anh Luôn Ở Đây - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-02-02 08:18:00
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Làm bây giờ?

Vấn đề hỏi khó Trần Kỵ.

Cuộc đời đầu tiên con gái hỏi loại câu hỏi .

Trần Kỵ mím môi mỏng thành một đường thẳng, trầm mặc nửa buổi, dường như đang suy nghĩ đối sách, một lúc đầu lưỡi chống xuống hàm: “Cô cảm thấy kinh nghiệm ?”

Chu Phù: “…”

Cũng .

Dường như thời gian , quen ỷ , bất luận là ở trường học là ở nhà, hầu như việc gì đều bao bọc.

Tuy rằng tính tình kém, miệng lời khó , nhưng thật sự đáng tin cậy, lúc Chu Phù cảm thấy, chuyện gì mà Trần Kỵ .

Cậu thói quen của những lớn thích quản cô trong suốt nhiều năm, dù đa phần là hung dữ, nhưng tính cách Chu Phù phần mềm mại, chính kiến, cũng thật sự vui vẻ bằng lòng để quản.

mà lúc gặp chuyện khó giải quyết, trong đầu cô xuất hiện ý nghĩ đầu tiên là cầu cứu .

Hoàn nghĩ đến, điều lẽ là năng lực tiềm ẩn hiếm của .

Cô gái nhỏ mơ hồ ngây tại chỗ, ỉu xìu liếc một vòng quanh lớp học.

Sau tiết thứ hai là nghỉ giữa giờ 25 phút, đa bạn học ăn sáng thì trong giờ nghỉ sẽ xuống căng tin.

Hứa Tư Điềm cũng lớp phó thể dục gọi hỗ trợ đăng ký dụng cụ thể thao buổi chiều cần dùng đến, lúc trong lớp hết chỉ còn mấy nam sinh đang bận chép bài tập.

Chu Phù tuyệt vọng động đậy cái chân cứng ngắc của , mới di chuyển một bước, loại cảm giác nào đó đột nhiên xuất hiện nữa bảo cô dừng chân.

Cô trầm ngâm lâu, đấu tranh nội tâm mãnh liệt cuối cùng qua , vẫn là bất chấp, ngập ngừng ấp úng với Trần Kỵ: “Anh thể…giúp tìm nữ sinh lớp bên mượn cái đó…”

Lần cầu cứu thật sự là khó , Trần Kỵ chút nữa cô chọc , lạnh lẽo hỏi : “Cô cảm thấy khả năng ?”

Bản Chu Phù nhịn phủ định: “Có thể nhưng lớn.” 

“…”

Cuối cùng chút ảo tưởng cũng dập tắt, Chu Phù rũ bả vai, cụp mắt xuống, nhất thời cũng .

Một lúc lâu , thiếu niên bên cạnh thở , trong tay như cũ cầm lấy bình giữ nhiệt của cô, lạnh nhạt : “Trước tiên cô đây chờ .”

Nói xong liền xụ mặt khỏi phòng học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-20.html.]

Một lúc , trong bình giữ nhiệt nước nóng nhiệt độ vặn, tiện tay đặt lên bàn Chu Phù, giọng điệu hiểu mang chút ngượng ngùng hiếm , âm lượng hạ xuống nhỏ: “Căng tin ở trường chắc bán, một chuyến, cô ở yên đây.”

Sau đó, bỏ ánh mắt thể tin của Chu Phù ở đằng , bước mấy bước ngoài.

Giờ nghỉ trưa, trong căng tin ít học sinh, bất quá đa chen chúc ở khu đồ ăn, khu nhu cầu đồ dùng hàng ngày, thuận lợi ít.

trong cũng là nơi thu hút chú ý.

Thêm đó con của Trần Kỵ, là tiếng ở trường trung học Kim Đường, với dáng cùng gương mặt thu hút , chú ý cũng khó.

Thiếu niên một tay lười biếng đút túi quần, khuôn mặt lạnh lẽo kệ để hàng chất đầy băng vệ sinh, xung quanh mấy nữ sinh vô ý lưng như “luớt qua” mấy .

Cuộc đời Trần Kỵ mua món đồ bao giờ, nghĩ rằng nó y như mua giấy vệ sinh, tùy tiện lấy, nghĩ tới bộ kệ bán hàng đầy đủ mẫu mã đa dạng.

Nghiên cứu một lúc, cái rắm gì đều thể nghĩ .

Chốc lát, mấy nữ sinh cùng lớp qua tới tấp cuối cùng nhịn đến bên cạnh : “Cần chúng giúp chọn ?”

Ngữ khí cẩn thận nghiêm túc che giấu hưng phấn.

Cho dù trai mua thứ , nhất định mua giúp bạn nữ khác, nhưng thể với nhiều hơn hai câu, đều cảm thấy vô cùng may mắn.

Đuôi mắt thiếu niên cụp xuống, đây thật sự là cách nhanh nhất, đều cần phí tâm tư của , nhưng tại , chút nghĩ ngợi mà từ chối: “Không cần.”

Ngắn gọn dứt khoát, lười nhiều hơn một chữ.

Mấy nữ sinh ngượng ngùng khỏi, Trần Kỵ đầy lười biếng từ trong túi quần lấy điện thoại , ngón tay lướt màn hình điện thoại chợt dừng, mà đó nghĩ hai tháng, hai ở cùng một mái nhà, cùng bàn, việc gì đều luôn mặt, căn bản phương thức liên lạc đối phương.

Cuối cùng gọi điện thoại cho Lục Minh Bạc.

Sau khi thông thừa thãi, mở miệng tùy tiện : “Đưa điện thoại cho bạn cùng bàn .”

Mấy giây , bên Chu Phù giọng yếu ớt: “Sao ?”

Ánh mắt thiếu niên quét qua quét kệ hàng, thái độ nghiêm túc, như đang tiến hành nghiên cứu sâu về mặt học thuật nào đó: “Cần mua nhãn hiệu nào?”

Chu Phù: “…A?”

“Ờ.” Cô phản ứng , hai má chút nóng, vội vàng tùy tiện một loại thường dùng.

Đơn giản nghĩ cứ mà kết thúc .

Một giây , bên tiếp tục hỏi: “Dài bao nhiêu? Ban ngày ban đêm?”

“…” Chu Phù cắn môi , “Ban ngày…”

Loading...