Dù  ngay cả cha ruột ở chung hơn mười năm, cũng  thể   cần cô liền  cần cô,  đầu chỉ yêu thương một đứa con gái là Chu Gia Hân.
 
Cơ bản là cô  dám suy nghĩ, Trần Kỵ còn  thể nguyện ý ở cùng cô bao lâu nữa.
 
Có một  chuyện  cùng  ,  nhất  sớm , nếu  cô sợ… Sau   thể sẽ  còn cơ hội nào nữa.
 
Ngón tay Chu Phù căng thẳng nắm chặt cổ áo  đàn ông, tiếp tục bổ sung, “Cũng     chuyện gì đặc biệt, chỉ là… Cùng  xem phim ,  khi chúng  ở bên , hình như còn  cùng  xem.”
 
“… Được  ?” Câu hỏi của Chu Phù hiển nhiên  còn sức lực như , lo lắng  từ chối,  vội vàng tìm cho  một bậc thang xuống, “Nếu  quá bận thì thôi.”
 
Trần Kỵ khẽ nhíu mày, theo thói quen véo má cô, nghiêm túc bắt đầu kết luận: “À, thì  là gần đây thời gian  ở bên em ít .”
 
“Không …”
 
Chu Phù   nên giải thích như thế nào, thật  cho dù Trần Kỵ bận rộn, thời gian ở bên cô cũng  ít, chỉ là cô cảm thấy thời gian còn  cho hai   thể  nhiều lắm,  chút nóng lòng.
 
Chu Phù  chuyển đề tài  nữa, bất chợt hỏi: “Anh buồn ngủ ?”
 
“Vừa mới ăn cơm tối xong.” Trần Kỵ ôm cô, buồn  trả lời.
 
Cô gái nhỏ bối rối một lúc lâu, khẽ cắn môi: “Vậy nếu  buồn ngủ, em… Em giúp  cái  nhé…?”
 
“Cái ?” Đầu lưỡi  đàn ông đẩy đẩy hàm ,  mặt  thêm phần lưu manh,   bởi vì một câu  lấp lửng của cô, nhanh chóng nổi lên phản ứng  nhỏ, ngoài miệng vẫn  nhanh  chậm tràn đầy   đắn trêu chọc cô, “Cái nào ? Chậc, em  rõ ràng ,   rõ ràng     thể hiểu chứ?”
 
Hai má Chu Phù bất giác nóng lên, đỏ ửng trong nháy mắt lan  đến bên tai, mím môi    hổ mở miệng.
 
Trần Kỵ ôm  từ  ghế đàn dương cầm lên, nhẹ nhàng thoải mái ôm xuống lầu,    cảm thán: “Xem  tạm xa  quả thật thắng đêm tân hôn, mới một buổi trưa  ở cùng , ông đây   thể  đãi ngộ  .”
 
Chu Phù: “…”
 
Một tuần kế tiếp, Trần Kỵ cũng bận rộn như  thời gian , Chu Phù liền  cái gì cũng  cho  nấu cơm cho , mỗi buổi trưa cùng các đồng nghiệp ăn cơm đơn giản ở gần công ty.
 
Trưa thứ hai, Hứa Tư Điềm đến gần Phù Trầm ăn cơm trưa,  là cuối tuần trở về Kim Đường một chuyến,  vặn mang cho cô chút đặc sản của Kim Đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-200.html.]
 
Hứa Tư Điềm xin nghỉ trọn một tuần,  vặn  cần   nên đến nhà hàng chiếm chỗ .
 
Chờ Chu Phù tan ca tới, cô     vị trí,  chút khách khí bắt đầu ăn.
 
Thấy Chu Phù  về phía , Hứa Tư Điềm ngẩng đầu nở nụ  với cô, đồ trong tay vẫn  buông xuống.
 
Chu Phù luôn cảm thấy Hứa Tư Điềm hôm nay dường như  giống lúc .
 
Nhìn kỹ, mái tóc xoăn lông cừu mơ hồ  bóng dáng Chu Chi Tình  một  nữa biến về mái tóc đuôi ngựa quen thuộc nhất  đây của cô , bình thường, đơn giản lưu loát.
 
Áo bông màu đen quấn từ đầu đến chân,  giống như lúc  mà  cần ấm.
 
Món ăn bày  bàn cũng  còn là rau dưa salad hoa quả và các món nguội nhạt nhẽo vô vị, gà rán đồ ngọt tôm cái gì cần  đều .
 
Không còn cưỡng ép chịu đựng đẩy những thứ  nhiệt lượng cao nhưng ngon , tướng ăn dường như cũng đáng yêu  ít.
 
Trở nên… Trở nên càng giống Hứa Tư Điềm mà cô   .
 
“Ngồi một chút ,    lâu như , đói bụng ? Ăn  một chút,  ăn cái gì  gọi , hôm nay tớ bao.” Hứa Tư Điềm  xong liền lấy điện thoại quét mã vạch hai chiều đẩy tới  mặt cô, “Nhanh nhanh nhanh, đừng khách khí với tớ.”
 
Chu Phù vội vàng đẩy điện thoại về: “Nhiều như  là đủ , tớ ăn  vô bao nhiêu,  cũng    .”
 
“Đủ cái gì, một  tớ cũng  đủ ăn,  gọi thêm chút nữa .”
 
Chu Phù kinh ngạc mở to mắt: “Không    giảm cân ? Tuy rằng tớ cảm thấy  quả thật  cần giảm.”
 
Hứa Tư Điềm cong môi : “Không giảm nữa, dáng  tớ vốn  vặn,  bệnh,  đau, khỏe mạnh là , giày vò cái gì chứ,   ý nghĩa.”
 
Lúc   Lục Minh Bạc thích  gầy là cô , cả ngày giảm cân cũng là cô , hôm nay bất chợt  một câu như , hơn nữa những  đổi nhỏ    cô , Chu Phù nhịn   trực tiếp mở miệng hỏi Hứa Tư Điềm: “Cậu với Lục Minh Bạc… Làm  ?”
 
Nụ  của Hứa Tư Điềm khựng ,  đó nhanh chóng che  sự cô đơn, một  nữa cong mí mắt lên: “Sắp chia tay .”
 
Giọng điệu , như là đang  một chuyện tầm thường nhất,  quan trọng.