Chu Phù   vị trí, đặt túi xuống, há miệng vội hỏi, “Cái gì gọi là sắp chia tay chứ?”
 
Hứa Tư Điềm  để ý: “Là tớ  quyết định ,  chia tay với Lục Minh Bạc, việc  phỏng chừng chỉ cần tớ nhắc tới,    cần nghĩ sẽ lập tức đồng ý, cho nên kêu nhanh chia tay, còn thiếu thời gian tớ mở miệng với   thôi.”
 
“Sao đột nhiên như ?” Chu Phù lúc  ngay cả đồ ăn cũng  thèm ăn, vẻ mặt nghiêm túc, “Anh  bắt nạt  ?”
 
Hứa Tư Điềm lắc đầu: “Không .”
 
Cô  suy nghĩ một chút,  bổ sung: “Cũng  thể   , nhưng đánh tớ mắng tớ những thứ ,  thì  .”
 
  bắt nạt về mặt tình cảm, cô đúng là   bắt nạt  nhiều năm.
 
“Có lẽ   sớm  , tớ với tớ của     giống ,  giống Hứa Tư Điềm, ngược  giống Chu Chi Tình, đúng ?”
 
Chu Phù mím môi thẳng tắp, thản nhiên “Ừ” một tiếng.
 
“Không  cách nào, Lục Minh Bạc hình như từ nhỏ đến lớn  thích cô , tớ  từ nhỏ đến lớn đều thích  .” Cô  kéo khóe môi, thoạt  giống như đang , nhưng nụ  vô cùng gượng ép, “Thật  tớ cũng   cố ý  bắt chước Chu Chi Tình .”
 
“Chỉ là  một , bạn cùng phòng đại học của tớ mua một máy uốn tóc mới,  luyện tập một chút, tớ liền xung phong nhận việc để cho cô  luyện.”
 
“Sau khi soi gương xong, cũng cảm giác  chút mùi của Chu Chi Tình, nhưng lúc đó tớ vội vàng  ngoài  thêm, cũng  kịp  về.”
 
“Thời gian đó Lục Minh Bạc mỗi ngày đều ở trong nhà hàng tớ  việc uống rượu giải sầu, thường ngày đều  để ý đến tớ. Chỉ  ngày đó,   bỗng nhiên chủ động  chuyện với tớ.” Hốc mắt Hứa Tư Điềm  đỏ lên, “Cậu   để   chủ động  chuyện với tớ chuyện , đối với tớ mà  khó khăn như thế nào ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-201.html.]
“Trước đây chúng tớ  ít khi  cùng bàn,  cơ bản đều là tại tớ nhiệt tình mà  hờ hững. Sau khi  nghiệp trung học gặp  ở bên ngoài,   giống như     tớ,  từng chủ động chào hỏi,  đôi khi tớ cố lấy dũng khí gọi   một tiếng,   còn  thể sửng sốt một chút, giống như  nhớ  tớ là ai,  phản ứng trong chốc lát.”
 
“Sau đó tớ liền  quỷ ám.”
 
“… Mấy năm nay, hình như tớ cũng  vui lắm.” Nụ  cuối cùng  mặt Hứa Tư Điềm cuối cùng cũng tắt , chỉ còn  ấm ức và cô đơn, “Có thể là tớ quá tham lam,  khi may mắn ở bên  ,   nhiều hơn nữa,    đáp ,    hôn và ôm,  tình yêu chân thật của  .”
 
“ ngoại trừ bắt chước Chu Chi Tinh, tớ cũng     thế nào cho , tớ chỉ  thể  hết sức , cố gắng chăm sóc  , đối xử  với  , tất cả trọng tâm của cuộc sống đều đặt    , bản   ấm ức hơn nữa cũng   cho   thoải mái.”
 
“ trong tình cảm, luôn  một bên mù quáng chăm sóc bên , yêu cũng sẽ mệt mỏi,  ai   trải nghiệm một chút cảm giác  chăm sóc.”
 
“Tình cảm sẽ  tiêu mòn hết, khi thật sự  mệt mỏi  tủi , tớ sẽ bỗng nhiên bắt đầu nghĩ,   tớ thật sự thích   như  ? Có  thật sự  thể     ? Có  thật sự nhất định  dùng cách để ở chung như  với   cả đời  ?”
 
“À,  thể dùng từ cả đời .” Hứa Tư Điềm    tự giễu kéo khóe môi, “Dù  tớ và   cơ bản là    định cả đời, chỉ cần Chu Chi Tình trở về vẫy tay với  , thậm chí  cần vẫy tay, chỉ cần    một cái thôi,    thể  chút do dự vứt mà bỏ tớ, một  nữa trở  bên cạnh cô .”
 
Chu Phù bất giác siết chặt lòng bàn tay, ngay cả hô hấp cũng  dám dùng sức,  một lúc lâu mới gật đầu, đau lòng  đáng tiếc: “Chỉ là các  rõ ràng từ tiểu học   cùng bàn…”
 
Âm thầm thích nhiều năm như , đột nhiên  xa , trong lòng nhất định  khó chịu.
 
Hứa Tư Điềm nở nụ : “Thật  cũng   gì đáng tiếc,   tất cả   đều  thể từ đồng phục đến váy cưới, quá khó khăn, tớ     vận may .”
 
“Huống hồ váy cưới tớ cũng tự bỏ tiền túi  mua,   cũng   nể mặt kết hôn, tớ còn  thể  cách gì chứ.”
 
Hứa Tư Điềm    ăn, còn  quên đút thịt tôm  bóc sẵn  miệng Chu Phù: “Cậu mau ăn một chút , lát nữa về nhà  Trần Kỵ đuổi theo hỏi là    ngoài ăn bữa cơm với Hứa Tư Điềm  mà trở về  nhịn đói để giảm cân cho  .”
 
Chu Phù thản nhiên  trừng mắt  cô : “Tật .”