Anh Luôn Ở Đây - Chương 202

Cập nhật lúc: 2025-02-20 03:47:03
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

đây thật đúng là lời Trần Kỵ thể .

 

“Vậy đột nhiên nghĩ thông suốt thế? “Chu Phù lời đeo găng tay khởi động với cô .

 

Hứa Tư Điềm phồng má, chuyện cũng chút mơ hồ: “Thật trong lúc đó xảy một chút chuyện, ý nghĩ ở trong đầu tớ giày vò tớ lâu, nhiều bối rối, lúc thì chia tay, lúc luyến tiếc, kéo dài một hai năm cũng chia tay.

 

Vốn chỉ là trở về thăm cha tớ, lúc ông bệnh thôi, tớ trở về chăm sóc hai ngày, kết quả buổi tối hôm đó sắp trở về, cháu trai của ông lão đưa thư Kim Đường mang theo mấy phong thư đến nhà tớ đưa cho tớ.”

 

“Ồ , thư từ của Kim Đường mấy chục năm nay đều do ông bưu tá đưa, mấy năm nay thư ít , tất cả đều lên mạng, mấy năm khi ông qua đời, việc vẫn ai quan tâm nữa. Trước đó lâu bạn già của ông từ trong nội thành trở về, ông sắp xếp bộ thư tích góp mấy năm, để cháu trai đưa từng nhà, tớ vài phong thư.”

 

“Trong đó một bức là lúc học cấp hai tớ và Lục Minh Bạc cùng bàn , tự cho , đánh dấu mười năm gửi , vặn năm nay là năm thứ mười.”

 

“Cậu đoán câu đầu tiên trong thư là gì ?” Hứa Tư Điềm buồn chớp mắt mấy cái, cũng đợi cô đoán, lập tức , “Hứa Tư Điềm mười năm xin chào, lớp 10, thế nào, năm nay và Lục Minh Bạc mấy đứa con ? Con trai con gái? Đặt tên ? Nếu còn , chỗ mấy cái tên cho các lựa chọn, thể tham khảo với .”

 

“Trong thư nhiều tưởng tượng, tưởng tượng Hứa Tư Điềm mười năm với Lục Minh Bạc mười năm sẽ sống hạnh phúc mỹ mãn như thế nào.” Hứa Tư Điềm nghiêng đầu, nụ hiện lên chua xót, “Hứa Tư Điềm năm đó nhất định nghĩ tới Hứa Tư Điềm mười năm biến thành Chu Chi Tình mà cô thích nhất.”

 

“Mười năm, mỗi một ý tưởng trong bức thư đó đều thực hiện , mười năm , Hứa Tư Điềm sống hạnh phúc mỹ mãn với Lục Minh Bạc, chỉ Chu Chi Tình và Lục Minh Bạc hạnh phúc mỹ mãn mà sống với .”

 

“Có lẽ cô thất vọng, cho cô thất vọng như . thể đổi, đại khái chỉ thể cho ngày hôm nay của mười năm một Hứa Tư Điềm chân chính tồn tại thế giới .”

 

“Tôm cũng cay quá.” Hứa Tư Điềm đưa tay rút khăn giấy, “Cay hết nước mắt tớ .”

 

Chờ khi cô bình tĩnh , mặt mới tươi , ngẩng đầu với Chu Phù: “À đúng , bên trong còn hai phong thư là gửi cho tớ, đáng tiếc bây giờ tớ mới nhận , nếu tớ nhất định sẽ hồi âm cho .”

 

Động tác đưa khăn giấy của Chu Phù cứng đờ, há miệng lên tiếng.

 

Hứa Tư Điềm chậc chậc hai tiếng, “Tớ đoán đến lúc đó Trần Kỵ nhận , chừng đem thư của tỉ mỉ đóng cất giữ.”

 

Một bữa cơm ăn trò chuyện, mắt thấy sắp đến giờ việc buổi chiều, Hứa Tư Điềm sợ chậm trễ chuyện quan trọng của Chu Phù, vội lau miệng dậy rút lui.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-202.html.]

Trên đường về công ty, tâm trí Chu Phù mơ hồ chút yên.

 

Lúc trong lòng cô cất giấu chuyện, liền theo thói quen cúi đầu, tầm mắt liếc mũi chân đường.

 

Cũng giống như , thẳng về phía cửa tòa nhà Phù Trầm, cẩn thận khác đụng một cái.

 

Túi xách tay đập bậc thang đá cẩm thạch, đối phương vội xổm xuống nhặt giúp cô, miệng ngừng xin .

 

Đợi cô câu “Không ”, khi đưa tay nhận túi xách trở về, bất chợt tên của từ trong miệng đối phương.

 

“Chu Phù?”

 

“?”

 

Chu Phù ngẩng đầu theo bản năng, giọng của đối phương rõ ràng phấn khích lên: “Là Chu Phù?”

 

Chu Phù bình tĩnh đàn ông mắt vài giây, cuối cùng mới nhớ , là lớp trưởng lúc ở trường tư.

 

lúc cô chuyển qua nửa năm học, đó bởi vì xảy một ít chuyện, còn ngừng học hai năm, lớp trưởng sự kiện đó cũng vội vàng chuyển trường, hai từng cùng xuất hiện, cho nên ký ức ngắn ngủi phủ bụi lâu cũng rõ ràng như , cô trong chốc lát nhận .

 

Giờ phút nhớ , vội lịch sự nở nụ : “Ừ, chào lớp trưởng.”

 

Chào hỏi xong, cô vô thức về phía chân lớp trưởng, nhịn hỏi: “Chân của … Có khỏe ?”

 

Cô nhớ lúc Phó Kỳ Hữu trực tiếp đánh gãy cả hai chân .

 

Nụ của lớp trưởng trong lúc lơ đãng nhạt một chút: “Cũng , tiếp nhận kịp thời nên chuyện gì lớn, chỉ là mỗi khi trời mưa ẩm ướt, còn thể đau một chút thôi, bệnh cũ .”

 

Chu Phù gật đầu, mắt thấy sắp đến giờ việc, vội vàng lời tạm biệt với .

 

Hơn ba giờ chiều, Chu Phù rốt cuộc lâu gặp Trần Kỵ, lúc gặp ở trong công ty.

Loading...