Trên đàn ông mang theo cái lạnh bên ngoài, lúc từ bên ngoài , lập tức về phòng việc, trực tiếp vòng qua phía Chu Phù, đưa tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn của cô, nghiêm túc trầm giọng : “Mang bản vẽ đến phòng việc.”
Nhờ Chu Gia Hân ban tặng, đó Trần Kỵ trực tiếp công khai hướng dẫn Chu Phù mặt , cho nên đối với hành vi thỉnh thoảng gọi Chu Phù phòng việc sửa bản vẽ cảm thấy kinh ngạc.
Động tác của Chu Phù lưu loát cất kĩ bản vẽ theo phía .
Như thường lệ, cô bước cửa và khóa cửa .
Sau đó đàn ông trở tay đè lên khung cửa, bản vẽ trong tay rơi đầy đất.
Trần Kỵ bây giờ trong chuyện hôn cô tương đối thành thạo, giữa răng công kích xé rách cánh môi cô, bàn tay to còn thể lưu loát từ phía vạt áo cô chậm rãi thò .
Đầu tiên là xoa eo, đó tiếp tục lên, một tay vân vê liền nhẹ nhàng cởi cúc bạc xuống.
Chu Phù lúc tính tình ở , chỉ cảm thấy cánh môi trướng lên đau đớn, n.g.ự.c cũng .
Trong lúc đó, đàn ông ôm cô gái nhỏ liên tiếp đổi vài nơi, đợi đến khi hôn môi dài dằng dặc kết thúc, Chu Phù từ cửa phòng việc đến ghế giám đốc phía bàn việc.
Cả như vùi sâu trong đó, tùy ý Trần Kỵ cảm thấy mỹ mãn mà dùng bàn tay to một nữa thăm dò đến phía cô, cô cài nút áo lót .
Sau khi sửa xong, đàn ông từ cao xuống, bất chợt hừ một tiếng: “Em thật giỏi.”
Chu Phù hôn đến mức ánh mắt chút mơ hồ: “…?”
“Ông đây mới vài ngày trở công ty, em chuẩn vượt tường .”
Chu Phù: “…?”
Ngón tay Trần Kỵ nắm cằm cô: “Buổi chiều gặp trai nào ở cửa tòa nhà?”
“…?”
Chu Phù suy nghĩ một chút, mới kịp phản ứng đại khái là lớp trưởng: “Anh trai gì chứ, là lớp trưởng lúc em học trường tư ở Bắc Lâm.”
Ngữ khí Trần Kỵ vẫn mang theo chút trầm: “Yêu sớm với ?”
“Không .” Chu Phù mở to mắt, “Sao em gặp ?”
Trần Kỵ tiện tay ôm cô từ trong ghế giám đốc xuống, đó để cô gái nhỏ mặt đối mặt , giọng thẳng thắn: “Lúc Lục Minh Bạc tới đón Hứa Tư Điềm thấy.”
Chu Phù: “Không buổi chiều trở công ty vì chuyện chứ?”
Trần Kỵ miễn cưỡng lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-203.html.]
Chu Phù: “Vậy trở ?”
Vẻ mặt Trần Kỵ thẳng thắn vô tư: “Muốn hôn em, ?”
Chu Phù: “…”
Một lát , Trần Kỵ dậy, đặt cô trở ghế giám đốc, đó liền thấy nhanh chậm về bên cửa, lười biếng cúi nhặt bộ bản vẽ cô rơi đầy đất, dựa theo trình tự sắp xếp đặt lên bàn việc, xoay nghiêm chỉnh với Chu Phù: “Lại đây một chút, sửa bản vẽ cho em.”
Chu Phù: “…”
Lúc ngoài, một đám trong phòng việc đang tán gẫu chuyện tụ hội đón mới tối nay.
Chu Phù hiểu tại bỗng nhiên đón mới, Đơn Đình Đình vội vàng nhắn tin giải thích cho cô:【Lý Thuận mới nhắc tới chuyện chúng tụ hội đón mới, Chu Gia Hân liền hỏi tại cô tới tụ hội đón mới nên sợ hổ, liền bình thường đều bận rộn qua một hồi mới , kết quả cô gái đó đoán chừng là thấy sếp buổi chiều vặn trở công ty, liền chọn ngày bằng gặp ngày (*) nên tối nay …】
(*) Chọn ngày bằng gặp ngày (择日不如撞日): Không cần chọn lựa màu mè, đúng dịp thì thôi.
Tới gần giờ tan tầm, thương lượng gọi món ăn cũng càng ngày càng ngay thẳng.
Bộ bản vẽ buổi chiều Trần Kỵ phê sửa trong tay Chu Phù, lúc cũng sửa chữa còn nhiều lắm, đang định thu dọn đồ đạc cùng , Trần Kỵ bất chợt từ trong phòng việc .
Chu Gia Hân thấy , vội vàng đuổi theo đúng điều kiện buổi họp mặt tối nay, vốn là lòng tràn đầy chờ mong nháy mắt, kết quả hai câu xong, Trần Kỵ hề nghĩ ngợi, ánh mắt trực tiếp lướt qua cô đang che mặt, trực tiếp về phía Chu Phù, đó tới bên cạnh cô, ngón tay cong lên gõ nhẹ bản vẽ cô đang thu , mặt chút đổi lạnh nhạt hỏi: “Sửa xong ?”
Chu Phù gật đầu.
“Vậy .” Trần Kỵ tiện tay lật hai tấm, “Sửa xong sẽ cho cô xem một , đêm nay ở tăng ca.”
Người đàn ông cũng ngẩng đầu lên: “Những khác nên tan tầm thì tan tầm, nên liên hoan thì liên hoan.”
Vẻ mặt Chu Gia Hân kinh ngạc: “Đàn… Sếp, cùng ?”
Trần Kỵ lười nhiều lời vô nghĩa, mí mắt cũng nhấc, chỉ chằm chằm bản vẽ của Chu Phù, liếc mắt một cái, liền tiện tay khoanh một vòng đỏ.
Chu Phù: “…”
Đợi bộ trong phòng việc túm năm tụm ba lượt rời , Trần Kỵ tiện tay gấp mấy bản vẽ của cô ném lên bàn.
Chu Phù khó hiểu ngửa đầu hỏi : “Sao, ? Rất nhiều chỗ sai ?”
Trần Kỵ đưa tay lấy túi xách của cô, cô thu dọn đồ đạc bàn: “Đi thôi.”
Chu Phù chớp mắt: “Không tăng ca ?”
Trần Kỵ đưa tay véo má cô: “Không em hẹn hò ?”