Lúc  cô   ba , chỉ  thể ở nhà chú thím, xung quanh giậu đổ bìm leo chiếm đa , Thân Thành Dương  đưa  nước ngoài, cơ bản là  ai  thể giúp cô.
 
Anh họ Chu Gia Thịnh vì  thể sống thoải mái trong trường học một chút, thậm chí vài   đưa cô đến chỗ Phó Kỳ Hữu lấy lòng .
 
Sau đó lớp trưởng phát hiện vết thương  tay cô, thật sự   nổi nữa, liền  đòn  cô.
 
Nào ngờ   đầu   đưa tới biệt thự bên  nhà Phó Kỳ Hữu.
 
Bọn họ   video của lớp trưởng, ép cô  qua. Ở ngay  mặt cô, đánh gãy hai chân lớp trưởng.
 
Mặc dù  động đến một sợi tóc của cô, nhưng  dùng đau khổ của  khác để cảnh cáo cô, đừng nghĩ tìm  hỗ trợ, bằng  bất kể là ai tới, đều sẽ chỉ là kết cục .
 
Mà  đó,  vặn là ngày Trần Kỵ từ Kim Đường đến Bắc Lâm tìm cô.
 
Phó Kỳ Hữu tìm  tùy ý đưa lớp trưởng  bệnh viện, một  cô từ biệt thự nhà   , ở  quốc lộ cách đó  xa, gặp Trần Kỵ tới tìm cô.
 
Có trời mới  lúc  cô sợ Trần Kỵ phát hiện  vết sẹo  cánh tay và đùi cô đến mức nào.
 
Biệt thự Phó Kỳ Hữu ở ngay phía , cô hiểu rõ tính tình Trần Kỵ, chuyện cô  đánh nếu   ,  nhất định   nhiều lời   cô đòi .
 
 cô  mới tận mắt  thấy lớp trưởng  đánh gãy hai chân, cô thật sự sợ Trần Kỵ cũng sẽ  kết cục như .
 
Gia thế của Phó Kỳ Hữu ở Bắc Lâm cũng ít    thể chống , cho dù đánh c.h.ế.t cô, cô cũng  nỡ kéo Trần Kỵ xuống nước như thế.
 
Vì thế cô hạ quyết tâm chỉ  biệt thự phía ,  với Trần Kỵ những lời trái lương tâm và khó .
 
Sau đó lớp trưởng   nhà sắp xếp chuyển trường, cô cũng chỉ  thể rời khỏi trường tư, một  chạy  Bắc Lâm trốn hai năm.
 
Thậm chí bởi vì sợ những  khác  cô liên lụy, hai năm cô  dám  Kim Đường, cũng  liên lạc với bất kì  quen nào.
 
Cho tới hôm nay, Chu Phù vẫn   Trần Kỵ  quá nhiều về quá khứ , cho nên chỉ hời hợt một câu.
 
 mà Trần Kỵ vẫn  nhanh bắt  mấu chốt, lông mày lúc  nhíu ,     đắn đảo qua, sắc mặt thật sự trầm xuống: “Ai bắt nạt em?”
 
Chu Phù bất giác siết chặt lòng bàn tay, vội   : “Cũng   chuyện lớn gì, thời học sinh ném cục tẩy trộm ghế là chuyện nhỏ,  trẻ con mà.”
 
Chu Phù mất tự nhiên, Trần Kỵ đương nhiên cảm giác , ánh mắt  đàn ông ảm đạm, cuối cùng chỉ thản nhiên hỏi: “Lớp trưởng của em  mới chuyển đến Bắc Lâm ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-207.html.]
“Dạ.” Chu Phù ngước mắt  , “Sao  ? Lúc học cấp ba   chuyển trường  nơi khác, mấy ngày nay mới dọn về.”
 
“Nghe giọng .” Trần Kỵ thờ ơ , “Em bảo    gì cần hỗ trợ, cứ việc mở miệng với ,  đều  thể    giải quyết.”
 
Rất nhanh đến thời gian chiếu phim, Chu Phù chủ động nắm tay Trần Kỵ, Trần Kỵ khẽ nhếch khóe môi, trở tay bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay .
 
Vào giờ  tối thứ hai,  xem phim  nhiều như trong tưởng tượng, Chu Phù mới mua vị trí hàng  ở xa, mãi cho đến khi phim phát sóng, xung quanh một vòng cũng  thấy bóng  khác.
 
Không hiểu    cảm giác bao trọn.
 
Cô ôm dương chi cam lộ mà Trần Kỵ mua về uống hai hớp,  nhét mấy viên bỏng ngô  trong miệng.
 
Tâm tư Trần Kỵ cơ bản là  ở  phim,  nghiêng đầu, ánh mắt lười biếng liếc  Chu Phù.
 
Một lát , rốt cuộc cô gái nhỏ cũng chú ý tới tầm mắt của , cô sững sờ  chớp mắt, nghĩ đến bắp rang trong tay , thuận miệng hỏi một câu: “Anh ăn ?”
 
Trần Kỵ  nhanh  chậm “Ừ” một tiếng: “Này em.”
 
Chu Phù: “…”
 
Chu Phù nhịn , nghiêng   gần bỏ một viên  miệng ,  cầm lấy đồ uống của  hỏi: “Anh uống ?”
 
Trần Kỵ lắc đầu.
 
Chu Phù lập tức uống hai hớp, đầu lưỡi l.i.ế.m cánh môi dính vết nước: “Uống  ngon,   loại ngọt đến phát ngấy.”
 
Người đàn ông lười biếng nhấc mí mắt lên,  cô hai giây, bàn tay to  thể khống chế tìm tới gáy cô, lập tức kéo  về phía .
 
Răng môi chạm  .
 
Lần , Trần Kỵ   đổi phương thức hôn môi,  còn gặ,m cắn xé rách nữa, chỉ quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, mút đến khi lưỡi cô tê dại mới thoáng bỏ qua.
 
Giọng Trần Kỵ khàn khàn, bình luận: “Cũng , mùi vị  tệ, em uống thêm hai hớp thì  nếm thử.”
 
“…” Lúc  ngay cả tai Chu Phù cũng nóng lên.
 
Cuối cùng chỉ  một  Chu Phù xem .
 
Lúc hết phim,  xung quanh dường như đều đang chửi  xanh cặn bã, nhân vật chính và phụ đều  mắng một .