Vẻ mặt Chu Phù thoáng chốc cứng đờ, hai tay cầm máy tính bảng bất giác căng thẳng.
 
Sau đó, cô  đầu  về phía  đàn ông vẫn lười biếng tựa lưng  ghế dài như cũ,  thấy  phủ nhận, đại khái chính là ngầm thừa nhận.
 
Trong lòng Chu Phù  hiểu   buồn phiền, nhưng vẫn dùng âm lượng chỉ  hai  mới   hỏi: “Vậy    như thế nào còn…”
 
Còn uống liên tục mấy  trong miệng cô…
 
Biểu cảm Trần Kỵ mang theo chút cà lơ phất phơ chỉ đối với cô mới , lưu manh : “Bộ dạng  của em dính  đây, ông đây   nhịn ?”
 
Chu Phù: “…”
 
Trên đường trở về, Trần Kỵ lái xe,   gì khác thường.
 
Chu Phù  ở ghế phụ lái,  bộ tầm mắt đều dừng    : “Anh dị ứng là triệu chứng gì?”
 
“Nhẹ một chút thì nổi mẩn đỏ , nặng một chút phỏng chừng sẽ phát sốt.” Trần Kỵ  nhẹ nhàng, cơ bản  coi là việc gì to tát.  
 
Chu Phù cúi đầu, đầu ngón tay  tự giác  đ.â.m  lòng bàn tay: “Em xin , em  …”
 
Trần Kỵ: “Ở Kim Đường    xoài,  cũng sẽ  chủ động  ăn, em     là  bình thường ?”
 
 ngay cả chuyện Chu Gia Hân cũng , cô   , điều    bình thường.
 
Trần Kỵ hờ hững  bổ sung một câu: “Ở chỗ , khi nào đến lượt em  xin  thế.”
 
Không  tại , Chu Phù chỉ cảm thấy hốc mắt trướng lên, bỗng nhiên  loại xúc động  .
 
Triệu chứng dị ứng của Trần Kỵ là  khi đưa cô về nhà an , lập tức bắt đầu phát tác.
 
Lúc   ở trong rạp chiếu phim chiếm hời của Chu Phù  ít, ước tính sơ lược, ít nhất nửa ly cuối cùng cũng  miệng .
 
Hơn nửa tiếng , ước tính sơ lược    chứng minh.
 
Không chỉ nổi lên mẩn đỏ, cả  cũng hiếm thấy  sốt.
 
Đây là  đầu tiên Chu Phù gặp  dáng vẻ  bệnh của Trần Kỵ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-209.html.]
Từ  đến nay là  chăm sóc một  ốm yếu như cô, giờ phút  cô khó tránh khỏi hoảng hốt, căng thẳng đến mức tay chân luống cuống.
 
Ngược  bản  Trần Kỵ vẫn xem như   việc gì lớn,  cô ép lên giường  cũng  ngoan ngoãn, lười biếng tựa  đầu giường, ánh mắt đuổi theo Chu Phù    , buồn  hỏi: “Rốt cuộc em bận rộn cái gì ?”
 
Thấy cô từ trong phòng tắm bưng  một chậu nước đến,  kéo chăn xuống giường theo bản năng, quan tâm : “Nặng như  em sẽ bưng cái rắm,   gọi  tới ?”
 
Từ khi Chu Phù   dị ứng, sắc mặt cô liền   lắm.
 
Lúc  nhíu mày , nghiêm túc trừng mắt   một cái: “Nằm xuống .”
 
Khóe môi Trần Kỵ cong lên, đuôi lông mày bất giác nhướng lên, chỉ cảm thấy vẻ mặt và giọng điệu của cô giờ phút  giống hệt như năm đó ở Kim Đường, đêm   thương, cô đạp cửa phòng   .
 
“Được.” Anh nhịn , ngoan ngoãn  xuống.
 
Thật  chút vết thương nhỏ và bệnh nhẹ  đối với  mà  thật  tính là chuyện lớn gì.
 
Trước  thỉnh thoảng ở bữa tiệc dính một chút, trở về sốt hai ngày, ngay cả thuốc cũng lười uống.
 
Cô gái nhỏ múc mấy bát đá lớn từ trong tủ lạnh  phòng ngủ,  khi bỏ  bộ  nước, bỏ khăn mặt  thấm ướt.
 
Ánh mắt của Trần Kỵ  rời khỏi  cô trong  bộ quá trình.
 
Cho đến khi cô đưa hai tay mềm mại của   trong chậu nước đá,    vắt khô khăn mặt, lông mày  đàn ông  khống chế  nhíu , ngữ khí cũng  còn thờ ơ như lúc nãy: “Bỏ khăn mặt xuống, lấy tay .”
 
Thời tiết trung tuần tháng mười hai, nhiệt độ bên ngoài ngay cả mười độ cũng  tới, trong phòng cho dù  điều hòa nhiệt độ  định, cũng  cách nào so sánh  với mùa hè.
 
Đôi tay trắng nõn mềm mại của cô  mới thò  trong nước đá, mắt thường  thể thấy  đỏ lên.
 
Chu Phù hiếm khi   lời , cố chấp  xổm  mặt đất vắt khăn mặt.
 
Mắt thấy Trần Kỵ sắp xuống giường tịch thu đồ đạc, giọng  rầu rĩ của Chu Phù đột nhiên vang lên, mang theo vẻ tự trách và thất vọng: “Anh để cho em chăm sóc  một  ,  ?”
 
Hàm răng Trần Kỵ siết chặt, phát hiện tâm tình cô  đúng, nhưng vẫn   cách nào cứ  cô giày vò  như .
 
Cái loại sức khỏe  của cô, hễ tay  ở trong nước  ngâm lên hai , phỏng chừng đêm nay  thể sốt còn lợi hại hơn so với .
 
Người đàn ông khẽ thở dài một tiếng, giọng  chậm   nhiều, mang theo ý dỗ dành: “Không   cho em chăm sóc, em  đụng  nước đá  ? Nếu  em tự    bệnh,      chăm sóc em ?”
 
Thật lâu , cô gái nhỏ  mặt đất mới chậm rãi mở miệng: “Trần Kỵ,   em một chút tác dụng cũng   …”