Trần Kỵ cũng hiếm khi nghiêm túc, “Ừ” một tiếng: “Anh sẽ mau chóng.”
 
Sắp đến sinh nhật cô ,   gì cũng  trở về với cô, đây là sinh nhật đầu tiên cô ở bên cạnh   khi hai  gặp .
 
Anh  đem quà sinh nhật thiếu trong tám năm , bổ sung từng món một cho cô.
 
Sau khi cơm nước xong, Thân Thành Dương lái xe đưa Chu Phù về  cửa khu chung cư,  cùng Lăng Lộ Vũ về nhà.
 
Sau khi ba  tạm biệt xong, Chu Phù xoay  trở về khu chung cư.
 
Lúc  qua phòng bảo vệ, ông chú bên trong  bụng nhắc nhở một câu: “Cô gái nhỏ, cô xem xem, tấm ảnh  là cô  ? Chạng vạng tối  một  đàn ông hỏi thăm  về cô,    gì với  , nhưng cô  cẩn thận một chút,  nọ thoạt   giống   gì,  sợ   sẽ ở bên ngoài trông coi.”
 
Chu Phù nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên bất an, mơ hồ  loại suy đoán hiện lên trong đầu.
 
Cô lễ phép  tiếng cảm ơn, sắc mặt cứng    thang máy.
 
Trong nháy mắt về đến nhà, điện thoại bỗng nhiên rung lên, tưởng là Trần Kỵ hỏi cô  về đến nhà , tiện tay mở Wechat,  thấy đầu  danh bạ  thêm một chấm đỏ.
 
Là lời mời kết bạn.
 
Avatar là một cây đàn violon.
 
Chu Phù siết chặt lòng bàn tay theo bản năng, đang định bỏ qua mặc kệ,  đột nhiên nhảy  hai tin nhắn   tên.
 
Cô tiện tay mở cái thứ nhất , là một tấm ảnh.
 
Đến khi  rõ nội dung trong ảnh, hô hấp của Chu Phù cũng  tự chủ  ngưng .
 
Là hình ảnh cô  mới  khu chung cư.
 
Đầu ngón tay cô  run rẩy, một lúc lâu  mới mở tin nhắn thứ hai, giọng     liền  là  họ Chu Gia Thịnh:【Chu Phù, Phó Kỳ Hữu về nước  cô   ?】
 
Trong nháy mắt, đầu óc Chu Phù trống rỗng.
 
Căng thẳng và sợ hãi  lâu  gặp  đánh úp về phía cô.
 
Cô dựa  tường trượt   thảm, luống cuống cầm điện thoại, thật lâu  thể phục hồi tinh thần.
 
Cô gọi video cho Trần Kỵ theo bản năng, nhưng mà lúc chạng vạng  mới  với cô lát nữa  từ Luân Đôn bay một chuyến tới thành phố Mạn, lúc   đại khái còn ở  máy bay nên nhất thời  gọi .
 
Cô chợt nhớ tới đêm  khi Trần Kỵ , lúc cô   thu dọn hành lý,  từng  với cô   qua bất cứ lúc nào cũng  thể  qua.
 
Chu Phù gần như  chút do dự liền gọi điện thoại cho Thân Thành Dương, bên  nửa phút  nhận máy, giọng  của cô vội vàng: “Cậu giúp tớ đặt một vé máy bay nhanh nhất,  Luân Đôn nhé? Sau đó  thể lái xe tới đưa tớ đến sân bay ? Từ ga  ngầm , đừng chờ tớ ở cửa chính khu chung cư, tớ mở lối  cho .”
 
Mãi cho đến khi  Thân Thành Dương đưa lên máy bay  Luân Đôn, cả  Chu Phù vẫn còn căng thẳng và sợ hãi.
 
Chuyến bay kéo dài mười một tiếng cuối cùng cũng hạ cánh, cô   gì  ở đại sảnh sân bay.
 
Một  lẻ loi, cũng  mang theo cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-211.html.]
 
Ngoại trừ giấy tờ cần thiết và một chiếc điện thoại,    còn gì khác.
 
Từ  khi  cô  , cô  từng  xa nhà nữa, ký ức đối với nước Anh chỉ dừng  ở hơn mười năm .
 
Giờ phút  ngay cả    khỏi sân bay cũng   manh mối.
 
Chu Phù bất giác bắt đầu hoảng hốt.
 
 mà cũng chỉ là một giây , điện thoại chỉ còn  một chút pin trong tay chợt rung lên.
 
Cô sững sờ cúi đầu, trong nháy mắt  thấy tên  điện thoại, ấm ức đè nén hơn mười tiếng lập tức bộc phát, hốc mắt chua xót sưng lên.
 
“Trần Kỵ…” Cô nhận điện thoại.
 
Người đàn ông ở đầu    thấy giọng điệu  của cô, trong lòng liền  nhịn  thắt : “Em đến Anh   ?”
 
“Dạ…”
 
Trong ống  truyền đến tiếng  đàn ông thở phào nhẹ nhõm: “Ông đây gọi điện thoại cho em hơn mười tiếng mà  gọi .”
 
Giọng  đối diện dường như cũng đang đè nén cảm xúc nào đó.
 
Một lát , giọng  dịu : “Ở sân bay còn   ?”
 
“Dạ…”
 
“Anh gọi video qua nhé.”
 
“Được…”
 
Trong nháy mắt hình ảnh xuất hiện, Chu Phù uất ức mím môi.
 
Trần Kỵ thấy thế, ngay cả giọng   nặng cũng  dám dùng: “Chụp xung quanh em cho ,  xem em đang ở .”
 
Chu Phù  lời  theo.
 
Sau đó giọng  trầm xuống của  đàn ông từ đầu dây bên  truyền đến: “Đi về phía tay trái,  thẳng,  thấy bảng hiệu màu đỏ ?””
 
“Dạ…”
 
“Đi   ăn chút gì , ông chủ  là bạn ,   bảo ông  chuẩn  cho em .”
 
“Được…”
 
“Chờ , đừng chạy lung tung,  sắp đến sân bay .”
 
“A…”