Ghế rộng rãi, vóc dáng cô nhỏ, lập tức xuống đùi vẫn còn dư.
“Ngủ một lát .” Anh lạnh nhạt , “Tỉnh là về đến nhà .”
Chỉ là một giấc ngủ , Chu Phù ngủ ngon giấc.
Không là bởi vì xe chạy đường ít nhiều chút xóc nảy, là Phó Kỳ Hữu mang đến cho cô sợ hãi quá mức khắc sâu.
Thế cho nên dọc theo đường nửa ngủ nửa tỉnh.
Còn thỉnh thoảng mơ vài giấc mơ về thời gian đó.
Cô mơ thấy cây đàn violon avatar Wechat của Phó Kỳ Hữu.
Dây đàn nhuộm màu đỏ thẫm.
Sợi dây vốn nên phát giai điệu du dương từng sợi từng sợi cắt cánh tay cô, lôi kéo sự đau đớn.
Sau đó là tiếng rên rỉ thống khổ của lớp trưởng khi đánh gãy hai chân.
Thanh âm thê thảm thể gì.
Cô gái nhỏ gối ở giữa đùi đàn ông, rõ ràng là mùa cuối tháng mười hai, nhưng trán mũi chảy mồ hôi ướt dày đặc.
Lúc bất an tỉnh , cảnh đập mắt còn ở trong xe.
Ánh đèn bốn phía êm dịu ấm áp, Chu Phù Trần Kỵ ôm lòng, từ cầu thang xoắn ốc màu trắng ngà nhanh chậm lên lầu hai.
Người tỉnh liền động tĩnh, ánh mắt mờ mịt đánh giá xung quanh, Trần Kỵ dường như cảm ứng, cụp mắt xuống, đối diện với tầm mắt cô, dịu dàng : “Về đến nhà .”
Đáy mắt Chu Phù chua xót: “Được.”
Người đàn ông lập tức ôm mặt bàn rộng rãi trong phòng tắm chính, đó một tay rút tấm thảm lót sự lạnh lẽo, vững vàng đặt cô lên , giọng nặng nề: “Mưa ở Anh quanh năm suốt tháng cũng ngừng, khí lạnh lẽo, tắm một cái tiếp tục ngủ, ngược chênh lệch múi giờ.
Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Kỵ xong, tới bên cạnh bồn tắm, giúp cô tích trữ nước nhiệt độ thích hợp xoay ngoài.
Chu Phù giật trong nháy mắt, lạnh lùng nhớ tới, giờ phút nước Anh dường như vẫn là ban ngày.
Thời gian việc, lẽ còn ít công việc , bớt chút thời gian sân bay đón một chuyến, phỏng chừng chậm trễ ít chuyện, lẽ lúc liền chạy về bận rộn.
bóng lưng Trần Kỵ rời , Chu Phù luôn cảm thấy lý do mà hoảng hốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-214.html.]
Cô nhịn gọi , dường như lo lắng lập tức sẽ biến mất thấy gì nữa, kịp chờ đáp , cô liền từ bồn rửa mặt nhảy xuống, vài bước chạy chậm tới phía , tùy hứng dán lên, uất ức ôm lấy .
Người đàn ông lập tức dừng bước: “Sao ?”
Lúc Chu Phù cái gì cũng nghĩ nhiều, chỉ giữ : “Anh đừng , ?”
“Ngủ với ?” Giọng Trần Kỵ khàn khàn hơn, đó nhếch môi hừ một tiếng, “Ngủ với , thôi, cũng .”
Anh xoay , mặt đối mặt liếc cô, nụ mặt khỏi ủ rũ: “ em tắm còn để ở bên trong xem ?”
Đuôi mắt Chu Phù rũ xuống, gì.
Trần Kỵ tiếp tục kéo dài giọng: “Hay là ngay cả tắm rửa cũng giúp em?”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ lưu manh hừ một tiếng, ngáp : “Ngược cũng , việc cũng bàn bạc đấy.”
Chu Phù: “…”
Cuối cùng cô vẫn đẩy đàn ông đắn ngoài cửa, đang tiện tay đóng cửa , Trần Kỵ dùng lòng bàn tay chặn một chút.
Chu Phù nhướng mi khó hiểu: “Sao ?”
“Lúc tắm đừng đóng cửa quá chặt, dễ gặp chuyện may, em nên để một khe hở, cũng thể ngâm quá lâu, tầm hai mươi phút là , nếu lâu quá vớt em .” Đây là chuyện thường tình, nhưng mỗi năm ít c.h.ế.t đuối vì tắm.
Chu Phù cong môi nhạt, lời đáp một tiếng .
Ở bất cứ phương diện nào, luôn suy nghĩ chu hơn cô.
Trần Kỵ cô điều chỉnh nhiệt độ nước vặn, cô tháo bỏ tất cả phòng mà chìm trong đó, chỉ cảm thấy thoát khỏi phần nào sự bất an và sợ hãi, cả đều tỉnh táo ít.
Cô im lặng ngâm trong nước ấm, thỉnh thoảng tập trung thổi một nắm bọt mềm mại mặt nước chơi, cố gắng nghĩ tới những chuyện phiền lòng trong nước.
Cửa phòng tắm đóng , cô khép mắt , dựa đệm mát xa vách bồn tắm phía , bên tai còn thể thỉnh thoảng tiếng vang bên ngoài truyền đến.
Là giọng trầm khàn của Trần Kỵ.
Nghe thấy cho an tâm ít.
Có lẽ bận, khi đặt cô xuống và rời khỏi phòng tắm, những cuộc điện thoại nối tiếp ngừng nghỉ.
Khi thì dùng tiếng Anh giao tiếp, khi thì đổi tiếng Quảng Đông, còn ngôn ngữ Chu Phù hiểu cũng phân biệt .
Cho tới bây giờ cô phát hiện, thì Trần Kỵ ngay cả ngôn ngữ cũng nắm giữ đủ loại.