nghĩ đến cũng bình thường, cô từ    Trần Kỵ là mẫu  cái gì cũng , cái gì cũng  thể    .
 
Cuộc điện thoại cuối cùng chắc là Lục Minh Bạc, trong tiếng phổ thông xen lẫn một ít từ ngữ đặc biệt của Kim Đường, giọng  cũng  chút  khách khí: “Thư ? Chắc  sẽ  về nước ngay bây giờ .”
 
“Ừ, Chu Phù  tới,  hết  vội về,  đó  sẽ dẫn cô   chơi ở đây vài ngày.”
 
“Được,  bỏ  là , đến lúc đó  sẽ nhận.”
 
Từng câu từng chữ   lời  lời , đứt quãng, cũng  ghép   câu chuyện cụ thể nào.
 
Chờ  khi Lục Minh Bạc cúp điện thoại,   tiếp tục bắt đầu cuộc điện thoại tiếp theo, vẫn là ngôn ngữ   hiểu,   còn   về phía cửa phòng tắm.
 
Cuối cùng gõ nhẹ hai cái  cửa, cũng mặc kệ còn đang  chuyện với bên đối diện, lập tức suy nghĩ nhắc nhở cô: “Không còn nhiều thời gian nữa.”
 
Biết  canh giữ ở xung quanh  cách đó  xa, mười đến hai mươi phút  dường như trôi qua  nhanh.
 
Nghe tiếng, Chu Phù dịu dàng đáp một tiếng ,  đó từ trong bồn tắm  , dùng vòi hoa sen rửa  một  nữa, đưa tay lấy áo choàng tắm nhỏ treo  tường, bên cạnh áo choàng tắm rộng thùng thình của  đàn ông,  khi mặc  thì mở cửa   ngoài.
 
Trần Kỵ  chờ ở bên cạnh, cầm trong tay bộ đồ ngủ nữ.
 
Phong cách tương tự như cô mặc ở nhà trong nước, thậm chí ngay cả kích thước lớn nhỏ cũng  khác biệt.
 
Đang xoắn xuýt  hỏi  tại  nơi   thể  áo ngủ kiểu nữ như , nhưng mà còn  kịp mở miệng thì điện thoại của Trần Kỵ  vang lên.
 
Anh liếc  màn hình hiển thị cuộc gọi,  nhíu mày  kiên nhẫn nhận lấy,  đưa tay ôm lấy cằm cô gãi nhẹ hai cái, so với phương pháp trấn an Cô Lỗ thường ngày ở nhà  khác nhiều lắm.
 
Đại khái là cách Bắc Lâm xa,  cách tấm ảnh  kí,ch thích, cũng  qua hơn mười giờ, lúc     ở bên cạnh, Chu Phù an tâm  nhiều, lý trí cũng dần dần một  nữa trở  trong đầu.
 
Thấy  bận rộn như , cô sợ  lỡ  nên cũng   giữ  .
 
Chờ  khi Trần Kỵ kết thúc cuộc điện thoại, Chu Phù chủ động vòng qua eo , ôm  dính dính, hít một  thật sâu lưu luyến mùi hương    một lát. Sau đó buông  , lý trí : “Anh   việc , em ngủ một  là  .”
 
Trần Kỵ khẽ nhướng mày: “Có ý gì, hầu hạ thoải mái thì đuổi  ?”
 
Chu Phù mím môi trừng mắt  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-215.html.]
 
Trần Kỵ tiếp tục lắm mồm: “Phục vụ  một nửa, đột nhiên trả  hóa đơn? Tuổi còn nhỏ,   chơi cặn bã như  chứ?”
 
Chu Phù nhịn   .
 
Đầu lưỡi Trần Kỵ  vui đẩy đẩy gò má,  hiểu   chua xót: “Hay là ngay cả ở Anh, em cũng   trai mưa thế?”
 
Chu Phù: “…”
 
“Em sợ  lỡ công việc của …” Cô    giúp  gì cho ,  chỉ  thể cố gắng đừng gây phiền toái cho  nữa,  lỡ , kéo chân  , “Anh   việc , thật đấy, em  thể ngủ một ,  cần  ở bên em .”
 
Sợ   đồng ý, cô  tiếp tục : “Sớm  xong công việc, thời gian còn  dẫn em  chơi hai ngày  ? Em cũng  lâu  tới Anh,  cơ bản    ấn tượng gì.”
 
Trần Kỵ  cô giày vò đến mức  còn cách nào khác, chỉ  thể  “Được.”
 
Trong  thời gian  Trần Kỵ quả thật bận rộn quá mức. Trước đây    đến Anh hàng năm  ít, gần nửa năm nay bởi vì  ở trong nước cùng Chu Phù,  nỡ cũng  yên tâm rời khỏi cô quá lâu, cho nên bên  dồn nén  ít chuyện  xử lý, đại đa   kết thúc  Giáng Sinh.
 
Đêm  Giáng sinh  là sinh nhật của cô, vốn định  xong việc sẽ về nước đón cô, hôm nay mặc dù cô  tới, nhưng thời gian nên ở bên cũng  thể thiếu, cho nên thời gian để  xử lý công việc  càng ít.
 
Anh dẫn Chu Phù lên giường, sắp xếp xong cho cô gái nhỏ, Trần Kỵ cúi  hôn nhẹ lên trán của cô, bình tĩnh : “Vậy   ngoài một lát, một  em ngoan một chút.”
 
Chu Phù gật đầu, buồn  : “Em cũng   ba tuổi mà.”
 
“Anh thấy em còn  bằng ba tuổi đấy.”
 
“…”
 
Sau khi  đàn ông  , Chu Phù trở ,  nghiêng, đưa tay ôm cái gối trống bên cạnh  lòng.
 
Gần nửa tháng nay,  lẽ Trần Kỵ đều ngủ  giường , giữa gối và chăn tràn đầy mùi hương mát lạnh của , khiến Chu Phù  thích.
 
Cô ở trong chăn thoải mái lăn lộn một lát, đang chuẩn    giấc ngủ thì điện thoại tùy ý đặt ở đầu giường sạc pin đột nhiên  ngừng rung lên.
 
Vốn đang buồn ngủ, tim cô gái nhỏ  khống chế  tăng tốc, cô nhắm chặt mắt  theo bản năng, che cả  ở trong chăn, cố gắng  chú ý từng trận rung lên từ đầu giường truyền đến.
 
 mà trốn tránh dường như   tác dụng gì.