Một giây , như thấy gì, thuận miệng hỏi cô: “Em ăn gì? mấy ngày nay ăn ở nhà nên đồ ăn nhiều lắm, trong tủ lạnh hình như sủi cảo và mì hoành thánh, còn chút ——”
“Trần Kỵ, đừng như , em thật.” Cô nhẹ giọng mở miệng cắt ngang lời của .
Người đàn ông cuối cùng vẫn bình tĩnh xoay , cố gắng đè nén nóng nảy, chuyện với cô bằng giọng điệu bình thản nhất thể: “Chu Phù, em trò đùa ly hôn thể bậy ?”
“Chúng phù hợp, còn ai thể phù hợp với em?”
“Anh trai khác cha khác của em? Hay là lớp trưởng hùng cứu mỹ nhân gì đó?”
“Bọn họ thể bảo vệ và hầu hạ em giống như ?”
Chu Phù cố gắng duy trì vẻ mặt chút đổi, đầu ngón tay đ.â.m thật sâu lòng bàn tay: “Cứ như .”
“Cứ như ?” Trần Kỵ nhướng mày, nhếch môi nhạo một tiếng, đầu tiên dùng giọng điệu mang theo vui đùa một câu, “Chu Phù, em lương tâm chút .”
Sau khi một thời gian dài gặp như , Trần Kỵ luôn xuất hiện với tư thái trầm luôn bày mưu nghĩ kế, mà hôm nay là đầu tiên cách nào suy nghĩ kỹ bất cứ chuyện gì, đầu tiên mất lý trí.
“Anh nghĩ mãi mà rõ em rốt cuộc gì.”
Người đàn ông tiện tay lấy chìa khóa xe mới ném lên bàn, lạnh như băng để một câu “Anh cãi với em, tự em bình tĩnh .” Sau đó, bình tĩnh rời khỏi biệt thự.
Sau khi xe lầu khởi động, âm thanh dần dần xa.
Chu Phù mặt tường gạch men trơn bóng lạnh lẽo trong toilet, bên tai ngừng vang lên tiếng kêu r,ên.
Cảnh tượng đáng sợ lượt tái hiện mắt.
Cô trở giường, ôm thật chặt chăn còn lưu mùi hương của .
Không ngừng tự với , ngủ một giấc là , ngủ thì chuyện gì cũng nhớ .
Bên ngoài biệt thự, Trần Kỵ đen mặt lái xe vòng quanh vườn hoa bên ngoài vài vòng.
Một lát , điện thoại của Lục Minh Bạc đột nhiên gọi .
Trần Kỵ treo hai , cuối cùng vẫn chống cự sự kiên trì của , liền bắt máy.
“Không việc gì thì đừng gọi cho ông đây.” Anh xong, đang định cúp điện thoại nữa.
Chợt thấy Lục Minh Bạc ở đầu dây bên chột kêu: “Anh, thùng quà vận chuyển nhầm chỗ …”
Trần Kỵ mím chặt môi, lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-218.html.]
Lục Minh Bạc tiếp tục : “Em đưa nhầm địa chỉ, ông nước ngoài tệ thật đấy!”
Trần Kỵ lười nhảm, cau mày hỏi thẳng: “Đưa đến ?”
“Một điểm tập trung ở vùng ngoại thành, chỗ lái xe qua, phỏng chừng hơn một tiếng là tới.”
“Từ Kim Đường mang thư đến cho em cũng bỏ trong …”
Trần Kỵ siết chặt hàm răng: “Biết .”
Người đàn ông đánh tay lái, dựa theo địa chỉ Lục Minh Bạc gửi tới, đen mặt lái xe tới.
Tức c.h.ế.t , trong nhà hiểu ly hôn với , còn hấp tấp lái xe đến vùng ngoại thành lấy quà sinh nhật cho cô.
Sau khi xe chạy hơn mười phút, trong lòng Trần Kỵ khống chế suy nghĩ, một Chu Phù ở nhà rốt cuộc đang gì.
Vừa tức giận cô thốt hai chữ ly hôn, bắt đầu nhớ thái độ của quá mức lạnh lùng cứng rắn , thể dọa đến cô, hại cô ấm ức .
Nghĩ cảm thấy đều ly hôn với , thái độ của thế nào, sợ rằng cô cũng quá để ý.
Một lát , Trần Kỵ vẫn nhịn gọi điện thoại cho Chu Phù.
Đầu dây bên ai nhận, lẽ vẫn còn tức giận.
Đầu lưỡi đàn ông đẩy đẩy gò má, mặt chút đổi gọi điện thoại cho trợ lý ở Anh: “Cậu đưa đồ ăn cho cô ”
“Đưa đến nhà .”
“, đồ Trung Quốc, quên , đồ Trung Quốc và đồ Tây đều chuẩn một chút, cô gái miệng kén chọn, chuẩn nhiều một chút, thể ăn thêm hai miếng cũng cảm ơn trời đất .”
“Thuận tiện xem cô đang gì, nếu đang thì lập tức với .”
Trong biệt thự, Chu Phù một lẻ loi ở giường, khép giấc ngủ chậm chạp thể giấc ngủ.
Chỉ cần nhắm mắt , trong đầu liền ngừng hiện lên cảnh tượng dây đàn violon cắt cánh tay.
Ban đầu là cắt tay cô.
Sau đó chậm rãi cắt tay Trần Kỵ.
Cô mở mắt , khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cầm lấy điện thoại, hai mắt lờ đờ xỏ dép lê xuống lầu, đó lập tức ngoài phòng.
Gần một tiếng đồng hồ , Trần Kỵ cuối cùng cũng đến địa điểm mà Lục Minh Bạc , khi chuyển một thùng quà lên xe, cầm xấp phong thư trong tay trở ghế lái.