Hơi thở đường hao hết bộ, lúc tâm tư đặt bộ Chu Phù, lòng chỉ về, gì so đo với cô chứ, cần thiết. Người đàn ông ngay cả thư cũng chờ xem, tiện tay đặt sang một bên, chỉ lập tức chạy về nhà.
Trên đường , Lục Minh Bạc gọi điện thoại tới.
Mặt Trần Kỵ đổi sắc nhận điện thoại.
Lục Minh Bạc lúc ngữ khí so với đắn ít, thậm chí mang theo chút nghiêm túc: “Anh, cái tên Phó Kỳ Hữu , qua ở chỗ chị dâu ?”
Lông mày Trần Kỵ lúc bất giác nhíu : “Không .”
quen.
Nhớ hồi lâu hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng : “Mấy năm hình như đánh.”
Không nhớ rõ là năm nào, lúc thi Bắc Lâm.
Cuối tuần theo thói quen dạo quanh khu vực trường tư, từng tình cờ qua miệng Phó Kỳ Hữu, khi miệng đầy ngôn ngữ bẩn thỉu, trong miệng mơ hồ xuất hiện hai chữ Chu Phù.
Lúc Trần Kỵ cũng mới lớn hơn một chút tuổi, còn lâu mới trưởng thành chững chạc như bây giờ, cũng quan tâm đối phương là Chu Phù nào, bắt đầu nhào vô đánh một trận.
Lúc bên cạnh Phó Kỳ Hữu tám chín theo, thấy thế cùng tiến lên, cuối cùng vẫn đánh thắng Trần Kỵ.
Lúc mỗi vỡ đầu chảy máu, Trần Kỵ hề thương chút nào.
Từ đến nay Phó Kỳ Hữu ăn ngang ngược mất hết mặt mũi, đương nhiên sẽ từ bỏ ý đồ, mang cả thương về đến nhà, tỏ vẻ là đáng thương mà tố cáo với ba .
Đức tính của Phó Kỳ Hữu trong nhà dung túng cưng chiều từ nhỏ đến lớn nuôi dưỡng .
Ba xong, lập tức dẫn báo cảnh sát.
Đó cũng là đầu tiên Trần Kỵ mời phụ . Trước ở Kim Đường, cho dù chuyện lớn hơn nữa cũng tới lượt ba là Lục Thiên Sơn mặt.
Trần Kỵ cho.
Khi hai cha con chạm mặt ở mặt cục cảnh sát, Trần Kỵ phản ứng cũng lười phản ứng ông.
Lục Thiên Sơn thì vô cùng để ý, dù thể cơ hội con trai mặt, mặc kệ là chuyện gì, ông đều cảm thấy vinh hạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-219.html.]
Ba của Phó Kỳ Hữu là Phó Vương Thành ở Bắc Lâm vốn là con nhà giàu với gia thế hiển hách tiếng, đến đời Phó Kỳ Hữu là giàu ba đời.
Cho nên giơ tay nhấc chân đều lộ một sức mạnh định .
Thêm nữa lúc là con trai của ông trọng thương, ông gì cũng đòi công bằng.
Thấy tư thế của ba , cằm Phó Kỳ cũng ngửa cực cao.
Nào ngờ đợi đến khi hai cha con Trần Kỵ cửa, Phó Vương Thành lập tức đổi sắc mặt.
Lúc tiếng “Tổng giám đốc Lục” cung kính thốt , tròng mắt Phó Kỳ Hữu trừng thẳng, thiếu chút nữa dọa tè quần.
Cuối cùng ngược Phó Vương Thành cúi đầu khom lưng cầu xin giải quyết riêng.
Từ ngày đó về , Phó Kỳ Hữu liền cha lập tức đóng gói đưa nước ngoài, mấy năm cũng trở .
Lục Minh Bạc , : “Ngày đó em xử lý đến Phù Trầm gây sự là Phó Kỳ Hữu. Em vốn cảm thấy chuyện lớn gì nên đáng với , nhưng trong thời gian điều tra mới phát hiện, vài năm hình như chút xích mích với chị dâu.”
“Nghe lúc học từng bắt nạt chị dâu, là bạo lực học đường.”
Trần Kỵ lúc siết chặt hàm răng, sắc mặt tái nhợt, ngay cả một sợi tóc cũng nỡ đụng , th,ô tục cũng nỡ để cho cô , con nó mà lúc , cô khác bắt nạt.
Lục Minh Bạc còn : “Tháng chín mới về nước, tới hai ngày tới Phù Trầm chúng gây sự, thời gian em đưa nhốt ? Hai ngày nay hình như là thả .”
Trần Kỵ mơ hồ đoán sự khác thường của Chu Phù rốt cuộc là chuyện gì xảy .
Anh bất giác đạp chân ga, tăng nhanh tốc độ, giờ phút thầm nghĩ mau chóng về nhà.
mà trời dường như toại nguyện lòng , dọc theo đường trở về, đường tắc nghẽn vô cùng.
Thì kẹt xe chỉ là độc quyền của Bắc Lâm.
Trần Kỵ ép xen lẫn trong dòng xe cộ, nghiêng đầu thấy mấy phong thư ghế phụ lái.
Đó là Chu Phù mấy năm cho .
Ông lão đưa thư qua đời, tích góp từng tí một ở trong nhà, một phong thư cũng nhận kịp thời.
Mấy phong thư ban đầu còn địa chỉ chi tiết, đó đại khái là bởi vì chậm chạp nhận hồi âm, cho rằng nhận là lười xem, mấy phong thư đó, phong thư ngay cả địa chỉ và nhận thư cũng .