“Cố gắng thi hạng nhất là vì   cùng bàn với em, cố gắng thi đậu đại học Bắc Lâm là vì em cảm thấy đại học Bắc Lâm , cố gắng kiếm  nhiều tiền hơn, trở thành  tài giỏi, đều là vì em  thể vĩnh viễn trở thành công chúa nhỏ cao quý  thể với tới  .”
 
“Không  vì em,   thể  khỏi Kim Đường, cũng  thể  ngày hôm nay.”
 
“Cho dù em chỉ  sống ,  cũng hy vọng lựa chọn đầu tiên của em là .”
 
“À đúng .” Nụ  của  đàn ông bỗng nhiên  chút  xa, “Anh  em  cố ý gửi sơ yếu lý lịch cho Phù Trầm, bởi vì lời mời phỏng vấn của em   do HR phát, là ông đây tự  gửi.”
 
Trong nháy mắt đó, Chu Phù  thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, trái tim đập thật nhanh.
 
Lúc tới siêu thị, chân Chu Phù   còn tê nữa,  thể tự  bộ.
 
Trần Kỵ đẩy xe tới, nghiêng đầu  với Chu Phù: “Trong nhà   đồ ăn vặt dự trữ, em tự chọn ,  mua cái gì thì lấy, đừng khách khí nhăn nhó như tiêu tiền của  ngoài, hãy là chính em.”
 
Làm cái  ăn vặt   sống .
 
Chu Phù: “…”
 
Lúc  Chu Phù quả nhiên  khách khí với  nữa, cô nhào tới  giá đồ ăn vặt vui vẻ cầm lấy.
 
Trong lúc đó Trần Kỵ   quẹo   mua thứ gì, rời  hai phút, lúc trở về một chiếc xe  chất đầy.
 
Người đàn ông cảm thấy  chút buồn ,   nhịn , trong nụ  tất cả đều là nuông chiều.
 
Lúc sắp tính tiền, Trần Kỵ tiện tay lấy ví tiền  nhét  tay Chu Phù: “Siêu thị rách nát của  nước ngoài  lạc hậu quá,   cách nào trả bằng điện thoại .”
 
Chu Phù gật đầu, đang định mở ví  thì động tác đột nhiên dừng .
 
Sau một lúc lâu, cô nín thở ngay thẳng mở ví tiền .
 
Điều khiến cô tuyệt đối  ngờ tới đó là tấm ảnh lọt  mắt , là tấm ảnh chứng minh thư in  giấy A4.
 
Nhìn kĩ thì  chút quen mắt.
 
Chu Phù sửng sốt hai giây, khi kịp phản ứng thì m.á.u cả  dường như cũng bắt đầu nóng lên.
 
Là đêm đầu tiên cô mới tới Kim Đường, đến cửa hàng in ảnh chụp  tài liệu nhập học.
 
Là ảnh chụp giấy tờ lúc học trung học cơ sở.
 
Khó trách xem qua đều  trong ví tiền Trần Kỵ kẹp ảnh chụp em gái cấp hai.
 
Cô nhịn    đầu  , chỉ thấy  đàn ông nhếch môi, khẽ nhướng mày,   chút lưu manh.
 
“Sao    tấm ảnh  thế?” Đôi mắt cô gái sáng ngời.
 
Trần Kỵ  nhanh  chậm : “Đêm đó   in hai ảnh ?”
 
Chu Phù suy nghĩ một chút, : “Ảnh còn       bẩn  ?”
 
Đầu lưỡi Trần Kỵ đẩy đẩy gò má, nụ  vô cùng lưu manh: “Lừa em chứ .”
 
Chu Phù: “…”
 
Đến khi về đến nhà thì  khuya.
 
Sau khi Trần Kỵ chia đồ ăn vặt cho cô, liền mang theo nguyên liệu nấu ăn  nhà bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-222.html.]
 
Đêm nay Chu Phù trở nên vô cùng dính , giống như cái đuôi nhỏ, theo  theo .
 
Thấy   bếp, cô cũng  theo.
 
Dính dính dính ở phía   ôm , cũng mặc kệ   chậm trễ   việc  .
 
Một lát , Chu Phù từ bên cạnh  thò  cái đầu nhỏ đến, mềm mại hỏi: “Tối nay chúng  ăn gì  ?”
 
Trần Kỵ  chút do dự thốt : “Ăn đậu hũ.”
 
Tim Chu Phù đập thình thịch.
 
Lỗ tai bất giác bắt đầu nóng lên.
 
Đêm nay Trần Kỵ thật sự mua đậu hũ, thậm chí còn  đổi nhiều cách ăn, khẩu vị ăn  độc đáo, Chu Phù ăn một   ít.
 
Trần Kỵ nhếch miệng : “Dùng đậu hũ cho đậu hũ ăn no.”
 
Sau đó,   thể ăn đậu hũ.
 
Chu Phù: “…”
 
Một bữa cơm chán ngấy ăn gần một tiếng, Trần Kỵ gọi Chu Phù  tắm  ngủ.
 
Trong lúc đó, giọng  yếu ớt của Chu Phù từ trong phòng tắm truyền .
 
Trần Kỵ vốn đang   ghế sô pha nhỏ cách đó  xa trông coi,  thấy tiếng động, lười biếng  dậy  tới cạnh cửa phòng tắm: “Làm  ?”
 
“Em quên lấy quần áo…”
 
Trần Kỵ thuận miệng trêu chọc cô: “Mặc cái rắm, trần truồ.ng  ngoài là , hai chúng  ai với ai chứ, tình cảm qua  bao nhiêu năm .”
 
Chu Phù: “…”
 
Nói tới  lui, Trần Kỵ vẫn ngoan ngoãn   tủ quần áo  cô cầm một bộ áo ngủ mới  , lúc   nửa đường, bước chân trì trệ, bỗng nhiên nhớ ,  mới   rõ ràng tự tay  cô mặc áo ngủ  trong phòng tắm.
 
Yết hầu  đàn ông trượt lên trượt xuống,  đó vẫn bình tĩnh  tới  cửa phòng tắm, gõ nhẹ hai cái: “Mở cửa.”
 
“Mở một cái khe.”
 
Chu Phù  lời  theo, bàn tay mềm mại ướt sũng từ bên trong thò , còn mang theo chút nước.
 
Ánh mắt Trần Kỵ ảm đạm, hô hấp cũng  nhịn   ngưng .
 
Anh đưa quần áo , đang  rụt tay , cánh tay rắn chắc  lực  bàn tay ướt sũng của Chu Phù nắm chặt.
 
Giọng  đàn ông lúc  khàn khàn đến  thể  : “Chu Phù.”
 
“Dạ.”
 
“Anh  nhắc nhở em một câu thích hợp.”
 
“Hả?”
 
“Nếu như bây giờ  trực tiếp đẩy cửa    em, đó cũng là hợp pháp…”
 
Chu Phù giữ c.h.ặ.t t.a.y  như cũ  buông , một lúc lâu , mềm mại đáp   một tiếng: “Ừm…”